Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 186: Ở Chung 2

Chương 186: Ở Chung 2Chương 186: Ở Chung 2
Anh ta không muốn nghĩ xấu cho người thân của mình như thế, cũng không muốn thấy mấy người anh trai bởi vì chuyện chị hai có tiền mà nảy sinh ra suy nghĩ không tốt. Anh ta chỉ muốn giấu kín chuyện này, biết đâu sau này cuộc sống của mấy người anh trai cũng tốt đẹp, sẽ không ghen tị với gia sản này của nhà chị hai.
Sau khi vui mừng xong, Vạn Đa Lộc nhận tiền lương 30 đồng/tháng đã cảm thấy tốt hơn một chút, món kho ở trong quán không phải mỗi ngày đều có thể bán hết, còn có cơm thừa trong ngày không bán hết, mấy thứ này tự người nhà giải quyết một phần, phần còn lại gửi tặng cho trại trẻ mồ côi.
Đời này Vạn Đa Lộc chưa từng ăn ngon như thế, bữa nào cũng có cơm trắng, thịt thà đây đủ, mới đến có hơn nửa tháng mà cả người giống như thổi bóng hơi béo lên một vòng, người cũng trắng ra nhiêu. Vạn Kim Chi trông thấy chẳng cần nói cô ấy vui vẻ yên tâm biết bao nhiêu, đứa em trai này cuối cùng cũng có một chút dáng vẻ của cậu ấm, trông dễ nhìn hơn rồi.
Anh ta gắng sức làm việc, vốn dĩ Vạn Kim Chi mỗi ngày buổi tối đều phải chặt xương, làm món kho tốn mấy tiếng đồng hồ, bây giờ có em trai giúp đỡ, thời gian bớt đi một nửa, thời gian trống càng nhiều hơn có thể ở bên cạnh chồng con.
Việc làm ăn ở trong quán cũng không cần Vạn Kim Chi từ sáng đến tối trông coi nữa, Vạn Đa Lộc làm việc tháo vát cũng từng đi học mấy năm, tính toán cơ bản anh ta vẫn làm được. Có anh ta và Trương Hồng ở đây, Vạn Kim Chi triệt để thoát ra khỏi tình trạng bận bù đầu bù cổ.
Ba ngày trước, Vạn Đa Lộc chuyển ra khỏi nhà chị hai, chuyện đến tâng hai nhỏ của quán ăn ở. Hoàn toàn không phải Vạn Kim Chi không đồng ý cho người em trai này ở trong nhà mà là Vạn Đa Lộc cảm thấy mình nói cho cùng cũng là một đứa em trai đã trưởng thành, ở mãi trong nhà chị gái và anh rể thì không hay, buổi tối quán kho có một mình chị Hồng trông coi, anh ta qua đó cũng có thể giúp cô ta tăng thêm lòng dũng cảm.
Trương Hồng sống ở tầng hai của quán kho, Vạn Đa Lộc sống ở tầng hai của nửa gian nhà sau khi mở rộng ra kia, hai bên ngăn cách nhau bởi một bức tường, cứ cho là ở chung cũng không sợ người ngoài nói ra nói vào. Cách âm của cái tường kia không tốt, chỉ cần có tiếng động lớn thì sát vách có thể nghe thấy, gặp nguy hiểm chỉ cần la lên mấy tiếng, Vạn Đa Lộc có thể đi đến bên cạnh cũng coi như là bảo vệ nhân viên nữ.
"Không cần, tuy tôi không cao nhưng lúc ở dưới quê làm ruộng tôi cũng làm quen rồi, cân nặng này tôi vẫn có thể khiêng được."
Trương Hồng nghiêng người tránh bàn tay vươn qua của Vạn Đa Lộc, tuổi của đối phương nhỏ hơn cô ta mà còn là em trai của chủ, mấy công việc nặng nhọc này cô ta đều giành làm chứ không dám để đối phương mệt quá.
Tiền lương 30 đồng/tháng còn bao ăn ở, đời này Trương Hồng chưa từng nghĩ còn có thể có chuyện tốt như thế đâu, chỉ ước gì mỗi ngày đều có thể không để mình nghỉ ngơi, sợ rằng có lỗi với khoản tiên lương này.
Đối với cô ta ông chủ và bà chủ chính là ân nhân của cô ta, lúc mới đầu còn chưa hiểu rõ, cô ta dần dân cũng bình tĩnh lại, ông chủ Lăng cũng chính là bạn học của thằng đàn ông bạc tình kia, có lẽ chính là người thần bí khi đó đã âm thầm nhắc nhở cô ta, đây cũng là nguyên nhân vì sao cô ta cảm thấy giọng nói của anh ấy rất quen. Nếu như không có sự nhắc nhở của đối phương, cô ta mơ hồ bị Lý Cù Sơn tống lên xe lửa, một người con gái bị vứt bỏ lại không nhận được bất kỳ sự bồi thường nào, còn hai đứa trẻ không có ba, cuộc sống không biết trải qua như thế nào.
Vợ của ông chủ cũng ôn hòa, cô ấy cho cô ta tiền lương cao như thế còn đồng ý sau Tết để cô ta đón con trai con gái lên. Sau này bọn trẻ sống chung với cô ta ở trong quán ăn, mỗi tháng chỉ cần trả 5 đồng phí trọ và ăn uống, ít hơn rất rất nhiều so với mức phí mà Trương Hồng mong muốn.
Cô ta cảm thấy ông chủ và bà chủ chính là hóa thân của Bồ Tát sống ở trong những câu chuyện thần thoại, cái suy nghĩ làm biếng căn bản chưa từng xuất hiện trong đầu của cô ta.
"Để em khênh cho, bên kia còn mấy khay ruột già và dưa muối chưa bán hết, chị Hồng, chị đi thu dọn đi, đợi lát nữa em mang đến cho trại trẻ mồ côi."
Vạn Đa Lộc không nói nhiều đỡ cái lu sắt kia đi về phía sau phòng bếp, Trương Hồng không giành lại được với anh ta, chỉ có thể làm theo cách của anh ta đi thu dọn món kho hôm nay chưa bán hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận