Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 90: Trả Thù 6

Chương 90: Trả Thù 6Chương 90: Trả Thù 6
Nhưng việc này cũng không không có cách nào nói được, đó là bí mật nhỏ của anh ta và vợ.
"Cháu và Kim Chi vốn cũng không tính đưa đứa nhỏ đi học, các bác còn không biết đâu, cô giáo Hoàng đó ở lớp của Kiều Kiều và Điềm Điềm tụi nó viết mười chữ ở trên bảng đen, trong đó hai chữ là sai, Tráng Tráng nhà chúng cháu mới ba tuổi mà biết viết rồi, cô giáo đó lại còn có thể viết sai, để giáo viên trình độ như vậy dạy Kiều Kiều và Điềm Điềm, hai vợ chồng chúng cháu mới lo lắng đó, thế không phải càng dạy càng lùi sao."
Lăng Quốc Đống không hề giữ lại mặt mũi cho Hoàng Liên Hoa chút nào, khi nhắc tới con trai nhỏ nhà mình trên mặt còn lộ ra kiêu ngạo thản nhiên.
"Không thể nào." Mọi người không quá tin tưởng, đứa nhỏ ba tuổi có thể chơi bùn đã không tệ rồi, còn biết chữ sao?
"Ha ha ha, thật ra cũng là đứa nhỏ thông minh, đi theo chú Hải và thím Lan học mấy lần đã thuộc toàn bộ, điểm này giống mẹ thằng nhỏ." Lúc Lăng Quốc Đống khen con trai nhỏ nhà mình còn nhịn không được thổi phồng vợ mình một phen.
"Kim Chỉ rất có năng lực."
Các cụ bà ngẩn người, nhìn về phía Vạn Kim Chi làm việc ở một bên ruộng, bỏ xa các thanh niên trai tráng ở phía sau, đầu óc không kịp phản ứng, không quá hiểu làm việc lợi hại với đầu óc thông minh có quan hệ trực tiếp gì.
"Chú Hải thím Lan thích mấy đứa nhỏ Kiều Kiều bọn chúng, bọn họ cũng quyết định không đi tiểu học dạy học, vừa lúc bọn họ lớn tuổi rồi không muốn chịu mệt nhọc đó, về sau buổi tối bọn họ ở nhà mình, một ngày ba bữa thì cùng ăn với gia đình chúng cháu, mấy đứa nhỏ lại cùng hai ông bà cụ đọc sách biết chữ, như vậy dù sao vẫn tốt hơn bị một giáo viên ngu xuẩn ngay cả chữ cũng không biết hết."
Lăng Quốc Đống dán hộp diêm, anh ta vừa mới nhẹ như mây gió nói ra lời này lại khơi dậy ngàn tâng sóng.
"Cái gì, chú Hải thím Lan không dạy học!" Ngày hôm qua lúc đứa nhỏ của bọn họ trở về cũng không nói chuyện này, bao gôm Triệu Mai ở bên trong có đứa nhỏ học ở tiểu học công xã, tất cả đều ngồi không yên. ...
"Hiệu trưởng Lưu, đứa nhỏ của chúng tôi không đi học nữa."
"Hiệu trưởng Lưu, con tôi cũng không đi học, lúc này mới khai giảng hai ngày, chi phí phụ mua sách vở không trả, dù sao học phí cũng có thể trả lại cho chúng tôi chứ nhỉ?"
Sáng sớm ngày thứ ba, khi Lưu Bá Ngôn đang chuẩn bị mở cổng lớn trường học, đã bị mấy cha mẹ vây quanh.
"Không đi học?" Lại nói tiếp Lưu Bá Ngôn từng gặp được mấy học sinh nửa đường bỗng nhiên nghỉ học, cũng từng thấy học sinh đến trường học kỳ đầu, học kỳ sau cũng không bao giờ tới báo nữa, nhưng cho tới bây giờ chưa từng giống như hôm nay, chỉ là ngày thứ ba khai giảng thôi, đột nhiên có mười mấy cha mẹ chạy tới nói với ông ta chuyện muốn nghỉ học.
"Là trong nhà có vấn đề gì sao? Thật ra học phí của trường học chúng tôi cũng không mắc, đứa nhỏ lớn như vậy cũng làm không được công việc gì, nhận biết thêm vài chữ cũng tốt." Lưu Bá Ngôn biết việc này người làm chủ chính là cha mẹ, nhưng ông ta vẫn muốn tranh thủ vì đứa nhỏ một phen. "Giáo viên của trường học còn không biết nhiều bằng một đứa nhóc ba tuổi, giáo viên như thế dạy dỗ cũng mù chữ thôi."
"Cái gì?" Không biết ai ở trong đám người khẽ than thở một câu, Lưu Bá Ngôn không nghe rõ, cất cao giọng hỏi một lân nữa.
"Không có gì, chỉ là trong nhà có chuyện, không muốn để đứa nhỏ đi học nữa, hiệu trưởng, ông nói xem số tiền này có thể trả lại hay không." Mấy hào tiền có thể mua một hộp kem dưỡng da đó, phụ nữ trong thôn ngay cả tuyết hoa cao cũng không nỡ dùng, đương nhiên sẽ không nguyện ý lãng phí vô ích khoản học phí này.
"Hôm trước học phí cũng đã giao cho cô Hoàng cầm đi nhập sổ sách của công xã rồi, nếu muốn lấy lại học phí, thì mọi người tự đi công xã đòi tiền đi." Lưu Bá Ngôn biết mình không khuyên được các cô, chỉ có thể hơi uể oải mở miệng.
Cũng may mọi người mấy thôn biết thái độ làm người của hiệu trưởng Lưu, không có làm khó dễ ông ta ở chuyện này, nói với ông ta con trai / con gái mình ở lớp mấy, sau đó bắt đầu tản ra khắp nơi, hiệu trưởng Lưu nhíu mày, ông ta có ấn tượng, mấy đứa nhỏ đó đều là người của thôn Đường Thạch, cũng chính là thôn mà hai vị giáo sư ở tạm, nghĩ như vậy, ông ta nhanh chóng đuổi theo. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận