Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 148: Chân Giò Kho 2

Chương 148: Chân Giò Kho 2Chương 148: Chân Giò Kho 2
"Lại sang nhà anh hai à?”
Lý Kiện về phòng lấy đồ, đang định đi thì nghe thấy anh cả Lý Cù Sơn hỏi, anh ta gật đầu.
"Chắc tối nay em không về đâu, không cần để cửa cho em." Ăn chân giò kho sao lại không uống rượu chứ, đây cũng không phải là lần đầu tiên Lý Kiện ở lại nhà của Lăng Quốc Đống, anh ta nghĩ ngợi rồi trả lời Lý Cù Sơn.
Anh ta không hề giấu giếm, ôm cả thùng hải sản rồi đi ra ngoài, không để lại tí gì cho mình.
Lý Cù Sơn nhìn Lý Kiện rời đi, đọc quyển sách trong tay nhưng lại không đọc vào đầu được chữ nào. ...
"Chú Kiện Kiện." Lý Kiện vừa bước vào đã được Tiểu Thái Tử chào đón nhiệt liệt.
"Đã nói phải gọi là chú Lý cơ mà, đừng gọi chú Kiện Kiện." Lý Kiện chua xót, nhưng nhìn đứa cháu trai nhỏ trắng trẻo mập mạp lại không thể nói nặng lời.
"Dạ, chú Kiện Kiện." Tiểu Thái Tử gật đầu lia lịa, nếu cậu nhớ thì lần sau nhất định sẽ đổi thành chú Lý.
Bỏ đi, quả là con trai của anh hai, phản ứng đầu tiên giống hệt nhau, Lý Kiện đã không còn hy vọng gì với việc thay đổi cách xưng hô của cả nhà này nữa.
Đang nói chuyện thì ngửi thấy mùi thịt thơm nồng, mũi Lý Kiện động đậy, lập tức nhớ đến lời anh hai nói khi nãy ở trường rằng hôm nay cháu gái thứ kho chân giò. Ngửi mùi, hương thơm này còn thơm hơn món chân giò anh ăn lần trước, chỉ mới ngửi thôi đã khiến người ta không chịu nổi rồi.
Lý Kiện thản nhiên nuốt nước bọt, một tay ôm cháu trai 6 tuổi lên rồi đi thẳng vào trong, Lăng Quốc Đống đi theo sau, hình ảnh này cho thấy mọi người đã quen với cuộc sống này rồi.
Vì có Lăng Quốc Đống mà sân nhà được dọn dẹp rất gọn gàng, rau củ, trái cây tỏa mùi hương thơm ngát và xanh um tươi tốt khiến tâm trạng rất khoan khoái.
Hai con ngỗng trắng lớn dẫn theo một đàn các em gà tuần tra lãnh thổ của mình, thấy Lý Kiện cũng không xông lên mổ, Đại Nga và Nhị Nga vẫn nhớ lúc mình mới đến nhà mới đã cắn người đàn ông xấu xí kia, kết quả bị ông chủ đẹp trai mắng một trận, sau đó chúng thông minh hơn, thấy anh ta tới cùng lắm chỉ vươn cổ để dọa anh ta nhưng không dám cắn người nữa.
"Chú Tiểu Lý."
Hôm nay, Lăng Điềm thử nấu thịt kho thịt kho theo công thức mới cải tiến của mình, thấy tri âm của mình đến, anh ta còn mang theo hải sản khô rất hiếm có vào thời này nên cô vô cùng bất ngờ.
Nghe thấy cách cháu gái gọi mình, Lý Kiện cảm thấy thoải mái, nỗi tủi thân khi nãy cũng biến mất ngay lập tức.
"Cháu dùng cách mới để kho thịt, lát nữa chú Tiểu Lý ăn rồi cho cháu ý kiến nhé."
Bây giờ Lăng Điềm đã là một cô bé 9 tuổi rưỡi. Kể từ năm ngoái, người lớn trong nhà đã đồng ý để cô bé được tiếp xúc việc bếp núc, bây giờ chỉ cần Lăng Điềm không đi học thì nhà bếp sẽ trở thành thiên hạ của cô bé.
Một năm rưỡi trôi qua, cô bé cao lên không ít, đầu đã cao gần bằng ngực Lý Kiện, tay chân đều thon dài, có mỗi khuôn mặt là vẫn giữ nét trẻ con, hai má phúng phính, đôi mắt hạnh sáng ngời cùng kiểu tóc đuôi ngựa buộc cao trông cô bé vừa trẻ trung vừa đáng yêu.
Chỉ cần là nơi có Lăng Điềm, nơi đó nhất định sẽ có chị cả Lăng Kiều, năm nay cô bé vừa lên lớp 7. Mái tóc cắt ngắn khi đó không nuôi dài nữa, để ngang cằm, đôi mắt phượng cùng khí thế mạnh mẽ, chỉ cần cô bé liếc mắt, Lý Kiện lập tức như được thấy người bà nghiêm khắc nhất nhà anh ta vậy, suýt nữa anh ta đã quỳ xuống lạy cháu gái lớn rồi.
Lý Kiện cảm thấy gia đình anh hai rất ngầu, ngoài cháu gái thứ và cháu trai thỉnh thoảng có thể dỗ dành, những người còn lại đều không dễ lừa, đặc biệt là đứa cháu gái lớn. Rõ ràng anh ta lớn hơn cô bé gần 8 tuổi nhưng luôn cảm thấy nếu đứng cạnh cô bé, anh ta dường như vẫn còn là một đứa trẻ.
"Lý Kiện đến rồi à? Ông đang nấu rượu, lát nữa hai ông cháu mình mỗi người một chén nhé." Hải Đại Phú cũng ra khỏi bếp ngay sau Lăng Điềm, thấy Lý Kiện hai mắt liên sáng rực.
Không lâu sau khi gia đình Lăng Quốc Đống chuyển đến thành phố, ông ta cùng vợ mình cũng chuyển đến và mua căn nhà kế bên, làm một cái cửa ở bức tường liền kề giữa hai nhà, bọn họ lại không khác gì người một nhà nữa rồi.
Kể từ khi Thi Đại Học khôi phục, huyện Thanh Đại đã chú trọng đến giáo dục cơ sở, trường tiểu học công xã Hải Tinh đã nhanh chóng sát nhập với trường tiểu học của một số công xã khác. Những giáo viên vốn có trình độ thấp đã bị thay thế bởi một số giáo viên trẻ do huyện điều đến, đa số có trình độ học vấn phổ thông, một số ít có trình độ học vấn cấp 2, các giáo viên ấy đều thuộc biên chế chính quy. Hai vợ chồng ông Hải cũng có thể yên tâm buông bỏ gánh nặng trên người và cùng theo Tiểu Thái Tử đến thành phố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận