Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 135: Thích 1

Chương 135: Thích 1Chương 135: Thích 1
"Vợ Quốc Phú này, cô cũng đừng mắng chửi Quốc Phú, cứ học cho tốt, năm sau thi lại được hơn 100 điểm, thi thêm mấy năm nữa chắc là sẽ đỗ đại học ấy nhỉ?"
Rõ ràng là lời nói an ủi nhưng nghe xong lại không có cảm giác đó. Lăng Quốc Phú tái mét mặt mày, rốt cuộc là ai đã đi khắp nơi kể lể chuyện anh ta thi đại học vậy.
Thứ gọi là tin tức chính là bạn truyền cho tôi tôi truyên cho bạn, tuy rằng Lăng Quốc Phú giấu kỹ lắm nhưng chẳng bao lâu sau vẫn có người ở trong thôn lúc lên huyện thành thăm họ hàng đã nghe thấy tin tức liên quan đến anh ta.
Hơn 80 điểm, vừa hay chỉ cao hơn Vạn Kim Chi hơn 20 điểm nhưng anh ta tốt xấu gì cũng là người đã học hành bảy năm rồi, được cả nhà nuôi dưỡng đến lúc tốt nghiệp cấp hai mà Vạn Kim Chi lại là người hàng thật giá thật chẳng đi học ngày nào cả.
Hồi đó Lăng Quốc Phú không thể thi đậu cấp ba hay trường nghề, bà Từ vẫn ở trong thôn tuyên truyền thay cho anh ta. Bảo rằng anh ta hiếu thảo không phải không muốn học mà vì để kiếm tiền sớm, không để cha mẹ anh chị em quá cực khổ cho nên mới từ bỏ việc học.
Lúc đó nói chuyện dễ nghe bao nhiêu, mỗi năm thi một lần, mỗi năm lúc đón Tết lại nghe bà cụ khoe khoang không sót nhà nào. Bà ta nói rằng con trai nhỏ nhà bọn họ sớm muộn gì cũng có một tương lai tràn đầy hứa hẹn, mai này bà ta trông đợi vào đứa con trai này.
Tổng điểm là hơn 80, bình quân mỗi môn là hơn 20 điểm, đây chính là thành tích cao nhất mà anh ta có thể đạt được, e rằng không phải thổi phông đâu.
Lần này thì hay rồi, cả đám người ở nhà cũ của nhà họ Lăng kia triệt để thành chuyện cười của người trong thôn. Ngoại trừ ngày thường đi làm, mỗi ngày đều khóa chặt cửa chính sợ rằng lại có người đến "thăm hỏi tâm sự”. ...
"Kiều Kiều, Điềm Điêm mình hâm mộ các bạn thật đấy, đợi chú Quốc Đống học xong đại học rồi được bố trí công việc thì có thể đón các bạn cùng lên thành phố, đến lúc đó các bạn trở thành con gái thành phố rồi."
Bây giờ người ở nông thôn có một kiểu vô cùng ước ao hộ khẩu thành phố. Mấy cô gái tiêu biểu ở trong thôn đều muốn gả đến thành phố, không được thì cũng phải gả cho người trên huyện. Ở đó có hợp tác xã mua bán còn có cửa hàng bách hóa càng phồn hoa hơn, người thành phố có thể dựa theo sổ hộ khẩu để nhận phiếu, nhiều món đồ ở trong thôn không thấy chỉ có người ở trong thành phố mới có.
Nói đâu xa, mấy đứa trẻ kia chỉ nghe người thành phố dựa vào hộ khẩu mà mỗi tháng đều có số phiếu đường nhất định đã đủ để bọn chúng chảy nước miếng rồi. Đối với trẻ con mà nói trở thành người thành phố có nghĩa là có kẹo đường ăn không ngứớt và rất nhiêu đồ chơi.
ebookshop.vn ebook truyện dịch giá re
Giờ ra chơi một nhóm cô bé quây quanh hai chị em Lăng Kiều và Lăng Điềm, sự hâm mộ tràn đầy trong mắt.
"Đợi các bạn lên thành phố rồi thì phải nhớ thường xuyên trở vê nhé, đừng quên bọn mình đó."
Một cô bé nhạy cảm ngay lập tức đỏ mắt, dường như hai chị em Lăng Kiều và Lăng Điềm bây giờ phải chuyển trường ngay.
"Bạn xem Lăng Kiều và Lăng Điềm kia có xinh đẹp không?” Cao Tiểu Bàn nằm bò trên cửa sổ của lớp mẫu giáo hỏi Tất Thiên Hữu ở bên cạnh, cũng không đợi đối phương trả lời liền lẩm bẩm nói:
"Mình cảm thấy Lăng Điềm khá đáng yêu, bụ bẫm. Cằm của Lăng Kiều nhọn quá, mẹ mình nói cằm như thế không đẹp, cằm nhọn không giữ may mắn được, cằm tròn tròn giống mình thế này tương lai là người có phúc lớn."
Cao Tiểu Bàn nhéo hai lớp thịt trên cằm của mình, nghiêng đầu dùng đôi mắt đã bị thịt mỡ chèn thành một khe hở của mình nhìn Tất Thiên Hữu nói một cách nghiêm túc, mặt mũi còn hơi vênh váo, mỡ toàn thân đều lắc theo động tác này của cậu bé.
Không biết tại sao, từ sau lúc Tất Thiên Hữu mới đi học xảy ra chuyện không vui kia thì Cao Tiểu Bàn dường như đã nhận ra lỗi sai lúc đó của mình. Chẳng những không né tránh Tất Thiên Hữu như trước kia mà ngược lại còn chủ động dính lấy cậu bé.
Nhưng mà chuyện này cũng chỉ giới hạn ở trong thôn Đường Thạch và trên đường trở về đội sản xuất của nhà mình, vừa đến đội sản xuất cậu bé lại cách xa Tất Thiên Hữu, chẳng vì cái gì khác mà chính vì mẹ của Cao Tiểu Bàn đanh đá vô cùng. Cho dù cậu bé có là con trai mà cô ta yêu thương nhất, không nghe lời cô ta thì cô ta cũng đánh thẳng tay.
Vì cuộc sống và hạnh phúc của chính mình nên dưới mí mắt của mẹ cậu bé, Cao Tiểu Bàn chỉ có thể làm người xa lạ với Tất Thiên Hữu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận