Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 187: Ở Chung 3

Chương 187: Ở Chung 3Chương 187: Ở Chung 3
Việc làm ăn của quán kho có thể hưng thịnh như vậy cũng không tránh được trong quán chú trọng sử dụng nguyên liệu, tất cả món kho đều được đảm bảo là quán ăn này nấu ra trong ngày, chắc chắn tươi ngon.
Thịt heo là thịt heo thượng hạng mua từ cửa hàng thịt heo của nhà họ Phi, thịt heo từng tảng từng tảng lớn lúc chuyển đến quán trước giờ đều không né tránh người ta, buổi tối quán ăn đóng cửa, tất cả món kho bán không hết cũng đều gói lại cả rồi đưa đến trại trẻ mồ côi kia ở trong thành phố.
Người ở thời nay không chắc xem trọng vấn đề này nhưng mà chỉ nhìn cách làm của quán kho này đã cảm thấy đây là một quán ăn đáng tin cậy. Quán ăn của người tốt bụng mở, khách hàng cũ càng thêm công nhận họ, khách hàng mới cũng sẵn lòng đến quán nếm thử, đây là một vòng phản hồi tích cực.
Lúc Trương Hồng gói món kho giữ lại nửa chồng ruột già và nửa chồng dưa cải, thêm vào bát miến bắp cải nóng hôi hổi mà vừa nãy cô ta ninh ở sau bếp, chính là cơm tối của cô ta và Vạn Đa Lộc, hôm nay ông chủ và bà chủ không đến quán ăn nên không cần để lại đồ ăn quá nhiều, nếu không ăn không hất.
"Đạp xe cẩn thận nhé, chị hâm cho cậu bình rượu, buổi tối uống cho ấm bụng."
Bây giờ thời tiết bắt đầu lạnh dần, nơi bọn họ sống là nhà lầu, không thể đốt giường lò, dùng bếp than cũng phải cẩn thận từng li từng tí, trước khi ngủ uống hai ly rượu nóng có thể làm ấm người và lưu thông máu.
"Vâng, cảm ơn chị Hồng."
Vạn Đa Lộc mỉm cười với người con gái đang đứng ở bên ngoài cửa quán, cảm thán đối phương đúng là một người con gái tốt vừa chu đáo vừa biết quan tâm săn sóc. Thật chẳng biết mắt mũi người chồng kia của đối phương mù đến mức nào, người con gái tốt như vậy mà không cần, ngay cả hai đứa trẻ cũng bỏ luôn.
Anh ta vui mừng vì anh rể của mình không phải là loại người không có lương tâm, cho dù đã đậu đại học mà vẫn như cũ đón vợ con ở dưới quê lên thành phố.
Thật ra Trương Hồng không tính là xấu, ngũ quan thậm chí có thể nói là thanh tú, nếu không Lý Cù Sơn năm đó cũng sẽ không nhìn trúng cô ấy. Chỉ có điều sau khi gả cho người ta, cả ngày làm việc vất vả ở đồng ruộng, làn da đen khô quá mức đã che giấu sắc đẹp kia. Hơn nữa ở dưới nông thôn không có thói quen trang điểm, trong nhà có ít tiền đều giữ cho chồng và con, suốt ngày mặc quần áo được sửa lại từ quần áo của chồng, ngay cả dáng người nổi bật kia cũng bị ép xuống.
Trương Hồng từng sinh hai con, thân hình so với mấy cô gái trẻ thì đẫy đà hơn chút, lại bởi vì quanh năm làm việc nên eo chẳng hề thô béo. Bây giờ mỗi ngày cô ta đều ở trong quán cũng không cần ra ngoài, da dẻ hơi trắng lên một chút, hơn nữa nỗi âu sâu ở giữa hai đầu lông mày đã không thấy nữa. So với người phụ nữ nông thôn lúc mới đến trường đại học sư phạm Giang thì đã đẹp hơn nhiều.
Ở trên người cô ta có thể thấy được tất cả phẩm chất đạo đức tốt của người con gái nông thôn Hoa Quốc: mộc mạc, lương thiện, chăm chỉ, nhớ ơn biết báo đáp. Nếu như cô ta không gặp phải loại đàn ông như Lý Cù Sơn có lẽ ở quê nhà của cô ta, cô ta vẫn như cũ có thể trải qua cuộc sống gia đình bình thường mà ấm áp, cùng với chồng của mình hòa thuận vui vẻ, nuôi dạy con cái của mình.
Vạn Đa Lộc cảm thán một hồi về sự bất công của vận mệnh đối với Trương Hồng, nghĩ đến bản thân mình bây giờ vẫn là một người độc thân lại cười mỉa một tiếng.
Nhưng mà anh ta cảm thấy cuộc sống tương lai tràn đầy hy vọng, anh ta bây giờ tiền lương mỗi tháng là 30 đồng, ngoại trừ thỉnh thoảng mua một ít quà vặt cho mấy đứa nhỏ Lăng Kiều và Lăng Điềm thì mỗi tháng anh ta ít nhất có thể góp được 25 đồng, đến lúc đó anh ta thay anh ba trả nhiêu hơn một chút, khoản nợ này nhanh chóng có thể trả sạch rồi.
Còn về chị Hồng, cô ta có thể đón hai con đến ở chung, nuôi bọn nhỏ đi học, cuộc sống sau này chắc chắn cũng sẽ rực rỡ. Nếu như có duyên phận gặp được một người đàn ông không để ý chuyện cô ta đã từng kết hôn và có con, thì với tính cách này của chị Hồng cuộc sống bảo đảm cũng không tệ.
Vạn Đa Lộc trừng to mắt với cái xe đạp, dưới ánh chiều tà đạp xe đến trại trẻ mồ côi.
Mùa đông tuy lạnh nhưng nghĩ đến cuộc sống tương lai, dường như trong lòng lại ấm áp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận