Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 215: Phúc Lợi 1

Chương 215: Phúc Lợi 1Chương 215: Phúc Lợi 1
Thiếu niên da trắng nõn tuấn tú, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen sạch sẽ, gây thon dài, ngón tay khớp xương rõ ràng, mặt mày tuấn tú, lúc mỉm cười giống như đáy mắt có ánh sao.
"Ta sinh ra quân chưa sinh, quân sinh ra ta đã già." Hướng Bảo Lộ nhịn không được bóp méo thơ cổ một chút, mỗi lần nhìn thấy chị em Lăng Điềm, cô ấy đều nhịn không được cảm thán một mảnh phong thuỷ này phỏng chừng đều chạy tới nhà họ Lăng, một đám người đều ưu tú như vậy.
Ở chung với Lăng Điềm, mỗi ngày nhìn em trai nhỏ tươi non ngon miệng nhà cô, cô ấy phải có quan niệm kiên định cơ nào, mới không xuống tay với cải thìa trong veo như giọt nước này.
"Điềm Điềm, có lẽ một tiếng nữa là chị cả con tới trạm rồi, đem theo rất nhiều đồ đạc, Phi Túc nói lát nữa sẽ đến nhà đón con, lái xe cùng đi đón chị con."
Thời gian sáu năm, trên người Vạn Kim Chi không có thay đổi gì, nhất định phải tìm ra một sự thay đổi thì có lẽ là bà ấy càng ngày càng xinh đẹp thùy mị nhỉ. Bây giờ đang thịnh hành kiểu tóc gợn sóng, Vạn Kim Chi cũng đi uốn tóc dưới sự khuyến khích của Lăng Quốc Đống, không dễ gì mới nuôi được mái tóc dài, bây giờ uốn lọn lớn, xõa ngoài sau lưng, đầy sinh động.
Mấy năm nay Lăng Quốc Đống cũng nghiện sửa soạn cho vợ của mình, mấy năm trước mặc áo sơ mi có màu sắc rực rỡ một chút sẽ bị người ta nói không đứng đắn, bây giờ nếp sống phóng khoáng hơn rồi, đương nhiên là Lăng Quốc Đống muốn thế nào thì làm thế ấy.
Vạn Kim Chi không nhạy cảm đối với chuyện trong phương diện này, tủ trang điểm và tủ quần áo của bà ấy gần như đều do một tay Lăng Quốc Đống dựng nên, thương hiệu nào ra kem dưỡng có mùi hoa nhài mới và thương hiệu nào có màu son môi chính cống nhất, Lăng Quốc Đống biết nhiều hơn phụ nữ bình thường một chút.
Lấy ví dụ như kiểu ăn mặc hôm nay của Vạn Kim Chi, bởi vì làn da của bà ấy không có khuyết điểm nên bà ấy chỉ thoa một ít kem dưỡng ẩm, lông mày là do Lăng Quốc Đống dậy sớm vẽ cho bà ấy, vẽ ra một chút đỉnh lông mày để phù hợp với tính cách của bà ấy, trông rất gọn gàng và phóng khoáng, và chỉ với một chút son trên môi, trông bà ấy tươi tắn hẳn ra, cùng với màu son đỏ tươi nổi bật và chiếc váy không tay màu đỏ cổ điển xinh đẹp, bà ấy trông như một nữ diễn viên bước ra từ trong báo ảnh, không thể nhìn ra được bà ấy đã bốn mươi mốt tuổi rồi, đi chung với Lăng Kiều thì giống như hai chị em vậy, không ai xem họ như hai mẹ con cả.
"Mẹ, mẹ lại đi xem phim với ba à?" Lăng Điềm vui cười bổ nhào đến lưng của mẹ, nũng nịu hỏi.
Bình thường thì Vạn Kim Chi sẽ không ăn mặc như thế này, bà ấy không quen với việc mặc váy, bên dưới trống không cứ khiến bà ấy cảm thấy bất tiện khi muốn dùng tay chân nếu muốn di chuyển, vì thế chỉ trong những trường hợp đặc biệt, bà ấy mới mặc những bộ quần áo mà chồng bà ấy thích nhất.
"Ba con nói có một bộ phim mới ra, những người bạn của ông ấy đều nói rất hay, cứ muốn mẹ đi xem cùng với ông ấy mới được." Vạn Kim Chi vừa bất lực vừa cưng chiều, bà ấy chỉ có một người chồng, đối phương đưa ra yêu cầu nhỏ này, bà ấy phải mau chóng thỏa mãn chồng mình chứ.
"Phim không dài, nhất định có thể về trước giờ cơm tối, hôm nay con cũng đừng nấu cơm nữa, tối cả nhà chúng ta ra ngoài ăn." Vạn Kim Chi nhìn thời gian trên đồng hồ, bà ấy đã hẹn với chông mình rồi, hai người gặp nhau ở ngoài rạp chiếu phim trước khi phim chiếu. Hôm nay Lăng Quốc Đống còn phải đi dạy, đợi lát nữa ông ấy sẽ đi thẳng từ trường học đến rạp chiếu phim luôn.
Quên nói một câu, Lăng Quốc Đống đã tốt nghiệp từ nhiều năm về trước rồi. Ban đầu mới tốt nghiệp, như lời đồn đại, Bộ ngoại giao có ý muốn ông ấy qua đó làm, chỉ là Lăng Quốc Đống từ chối rồi, lựa chọn ở lại đại học Sư phạm Giang Chiết dạy học, bắt đầu từ một giảng viên khoa tiếng Anh.
Nhiều người cảm thấy tiếc cho ông ấy, trong mắt của nhiều người, Bộ ngoại giao có tiên đồ nhiêu hơn so với giáo viên trường đại học bình thường.
Lăng Quốc Đống vốn dĩ đã không có chí tiến thủ quá lớn, so với thành tựu trên sự nghiệp, ông ấy càng thích những ngày tháng ở bên người nhà. Dựa vào chuyên ngành của ông ấy, nếu như thật sự vào Bộ ngoại giao, thì không dám đảm bảo có một ngày bị cử đến đại sứ quán của một vài quốc gia tiếng Anh, cho dù có một ngày như vậy, chỉ riêng sự vụ bận rộn đã đủ khiến ông ấy lùi bước rồi.
Bây giờ làm một giảng viên đại học bình thường, mỗi ngày đi làm, tan làm theo giờ, có thể có nhiều thời gian ở bên gia đình hơn, đó mới là cuộc sống mà Lăng Quốc Đống theo đuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận