Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 95: Mở Lớp 5

Chương 95: Mở Lớp 5Chương 95: Mở Lớp 5
"Phòng học của thầy không chào đón những đứa trẻ bắt nạt bạn học, dù cho cha mẹ các em ở nhà dạy dỗ các em thế nào, ở trong này, các em là bạn học, là đồng bọn, Cao Tiểu Bàn, vừa nãy em cũng nhận lỗi với bạn học Tất Thiên Hữu, nếu lại có lần sau, em trở về tiểu học công xã học đi."
Hải công công có chút chua xót, cảnh tượng vừa mới nãy, khiến ông ta nhớ lại những ngày lúc trước làm kẻ không chim bị người có chim cười nhạo, giống như không nên tiếp tục trải qua cuộc sống như thế, bị bắt tịnh thân tiến cung là lỗi của ông ta, những người đó áo cơm không lo, cao cao tại thượng, làm sao biết dân chúng tầng dưới chót gian nan không dễ dàng.
Lúc này, Hải công công lại rất đồng cảm với đứa nhỏ Tất Thiên Hữu này, cảm tình với cậu bé cũng nhiều hơn một chút.
Cao Tiểu Bàn cũng sắp khóc rồi, cậu bé cũng không dám nghỉ học, cha cậu bé chính là van ông nội xin bà nội mới thuyết phục được đội trưởng đội bảy nhét cậu bé vào, chỉ hy vọng cậu bé có thể học ít tri thức cùng hai giáo sư, tương lai thi vào trường trung cấp, thi đậu trường cấp 3 làm vẻ vang gia đình, tuy rằng cậu bé cũng không thích học tập, càng nguyện ý đi tiểu học công xã tiểu học rảnh rỗi vô ích, nhưng trong lòng cậu bé cũng rõ ràng, nếu mình thật sự bị thây Hải đuổi đi, về nhà nghênh đón cậu bé sợ không phải ruột heo thơm ngào ngạt, mà là thịt heo xào măng trộn của cha mẹ.
Cậu bé bụm mông, tựa như đã cảm nhận được cơn đau, nếu cho cậu bé một cơ hội nữa, cậu bé cam đoan không bao giờ nghe mẹ cậu bé nói lời vô lý, cha cậu bé đã từng nói cái miệng ấy của mẹ cậu bé sẽ gây chuyện, sao cậu bé lại không ghi nhớ trong lòng chứ.
Lăng Điềm ngó chị gái bên cạnh có chút không thích hợp, một tí cảm giác không thích hợp ấy hình như là bắt đầu từ khi Tất Thiên Hữu vừa vào.
Cô bé xoay đầu qua nhìn về phía Tất Thiên Hữu bên kia, vóc dáng rất cao, nhưng bởi vì gây, giống như cây trúc vậy, làn da đen, chẳng khác cục than đá, cũng không nhìn ra hình dáng ngũ quan, chẳng lẽ thẩm mỹ của chị cả độc đáo như vậy, thích kiểu này?
Lăng Điềm nhớ tới tuổi của chị em các cô, cảm thấy có lẽ là mình đã đoán sai phương hướng, chị cả tám tuổi thôi, thông suốt cũng quá sớm.
Nhưng cô lại tin tưởng, cảm giác cảm xúc dao động vừa nãy của chị cả không phải ảo giác của mình, cảm xúc dao động như thế xảy ra ở trên một người trước kia không hề biết cũng không có tiếp xúc, không khỏi cũng quá kỳ lạ sao.
Lăng Điềm thật đúng là không đoán sai, Tất Thiên Hữu này, Lăng Kiều quả thật rất quen thuộc, nhưng không phải Lăng Kiều đời này, mà là Lăng Kiều của thế giới kia.
Cô nghĩ bộ dáng bây giờ của cậu bé, quả thật rất khó kết hợp với người đàn ông lạnh lùng, trầm ổn, sự nghiệp thành công ở mấy thập niên sau, không nghĩ tới, thì ra bọn họ cũng từng gần như vậy.
Một người là người phụ nữ mạnh mẽ sự nghiệp thành công, dốc hết sức cho từ thiện, cả đời không gả chồng, một người là người đàn ông độc thân hoàng kim rung chuyển ngành sản xuất Giang Chiết, qua tuổi bốn mươi vẫn không cưới vợ, cố tình hai người lại là bạn tri kỷ bạn thân, rất nhiêu người đều cảm thấy riêng hai người bọn họ chắc chắn có quan hệ, cũng không biết vì sao, một người không lấy chồng, một người không cưới vợ.
Bên ngoài đoán không sai, Lăng Kiều có thể cảm thấy Tất Thiên Hữu thích mình, nhưng khi đó cô ấy một lòng báo thù, hoàn toàn không rảnh lo chuyện kết hôn, tuy rằng cô ấy cũng rõ ràng, mình không hẳn là không động tâm với người đàn ông đó.
Tống hung thủ hại chết em gái vào tù, mua chuộc quan hệ kết liễu tính mạng của gã ở trong phòng giam, thành công trả thù bác cả chú ba còn có cô út, khiến quãng đời còn lại của bọn họ đều trải qua ở trong thống khổ, trong này ngoại trừ sự tính kế của bản thân Lăng Kiều, cũng không thoát khỏi sự giúp đỡ thầm lặng của người đàn ông đó.
Hốc mắt Lăng Kiều ửng đỏ, không biết ở thế giới kia sau khi mình rời đi, biểu cảm của anh ấy như thế nào.
Hai người từng quen thuộc đối phương nhất, hiện giờ thành người xa lạ, Lăng Kiều thu hồi tâm tình thoáng qua, nhớ tới vừa nãy nhìn thấy tình cảnh của Tất Thiên Hữu, suy nghĩ mình nên giúp anh ấy thế nào.
Không liên quan tới tình yêu, chỉ coi như trả lời ân tình đời trước, Lăng Kiều yên lặng nói với mình. ...
"Nghe gì chưa?"
"Nghe gì?”
Ban ngày, mọi người ở nông trường Hải Tinh không có tâm tư cho heo dê ăn, ngược lại đều tụ tập lại, không biết đang thảo luận chút cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận