Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 263: Dây Chuyền 3

Chương 263: Dây Chuyền 3Chương 263: Dây Chuyền 3
Nhìn ánh mắt của những người xung quanh Lăng Quốc Phú thấy vô cùng xấu hổ, lực nắm tay vợ không tự chủ mà tăng lên, Bạch Xuân Kiều bị đau, nhưng nhìn ánh mắt chồng lúc này thật đáng sợ nên không dám hé răng nửa lời.
Bất chấp bà Từ nói thế nào, Lăng Quốc Phú và Bạch Xuân Kiều vẫn đi ra sau nhà, em trai chú rể Lăng Xuân cũng đi theo, để phòng chú thím cầm rìu lóng ngóng không biết lại tự bổ vào người mình.
"Chị họ.
Lăng Quốc Phú và Bạch Xuân Kiều đi mất rồi, Lăng Bảo Trân vẫn ngồi yên ở vị trí ban đầu, cô bé thấy ngồi đối diện mình là anh chị nhà bác hai, chớp chớp mắt, bỏ lại em gái Lăng Bảo Châu ở đấy chạy đến bên cạnh chị họ Lăng Điềm.
"Nghe nói chị họ thi đỗ Giang Chiết, chị giỏi quá."
Lại nói Lăng Bảo Trân và Lăng Điềm diện mạo có vài phần tương tự, hai người đều thiên về vẻ đáng yêu, chỉ có điều Lăng Điềm đáng yêu một cách tự nhiên còn Lăng Bảo Trân là cố ý phô bày.
Cô bé lúc này cũng mới chỉ là một đứa bé mười ba tuổi, cho dù có lòng dạ thì cũng chưa đến trình độ lão luyện, trề môi ép họng nói chuyện làm cho người ta cảm giác chẳng ra sao cả, thiếu đi nét hồn nhiên ngây thơ của đứa trẻ nên có.
"Em gái Trân Trân, thành tích của em cũng tốt lắm, chỉ cần cố gắng tương lai cũng thi đỗ được trường đại học mình mong muốn thôi."
Lăng Điêm không tiếp xúc nhiều lắm với họ hàng bên đằng nội, nhưng họ hàng bên nhà ngoại cũng chỉ có quanh đi quẩn lại mấy cậu mấy dì, Lăng Bảo Trân cô không thân không hiểu rõ nhưng chỉ là cảm thấy phương thức chung sống của chị em con bé thật không ổn, lúc này cô mới thấy may mắn làm sao khi chị mình là Lăng Kiều.
Lăng Bảo Trân không mấy để ý câu trả lời lấy lệ của Lăng Điềm, cô bé nhìn chiếc dây chuyên Lăng Điềm đang đeo trên cổ, ánh mắt lóe sáng.
"Chị họ, dây chuyền của chị thật đẹp."
Cô bé chỉ vào chiếc dây chuyên Lăng Kiều mua cho em gái từ Cảng Thành, chiếc dây chuyền kiểu dáng đơn giản, là một hạt đậu bình an bằng ngọc, dùng dây xâu vào rồi tết thành sợi để đeo trên cổ.
Nước da Lăng Điềm trắng, càng tôn lên màu ngọc bích xanh biếc trong veo.
Lăng Bảo Trân vẫn chỉ là một đứa nhỏ, không nhìn ra giá trị của chiếc vòng là bao nhiêu, chỉ tưởng đây là viên nhựa mà trẻ con hay thích đeo chơi, đơn giản là thấy đẹp mắt.
Con bé nghĩ nếu mình tạo mối quan hệ tốt với chị họ thì chị ấy liệu có tặng vòng cổ cho mình không nhỉ, tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng thích nhất là đủ loại váy vóc giày dép đẹp, cùng với mấy thứ đồ trang sức như vòng cổ kẹp tóc các thứ, ở nhà tất cả mọi người đều chiều theo ý con bé cho nên khiến nó sinh ra một loại ảo giác rằng ai cũng yêu thích mình.
"Chị cũng thấy vòng cổ này đẹp lắm."
Lăng Điềm sờ dây chuyền trên cổ, đây là quà chị tặng cô, là chiếc dây chuyền cô thích nhất.
"Chị họ, cho em mượn đeo thử một lúc được không?”
Lăng Bảo Trân chu môi, nhõng nhão lắc tay Lăng Điềm, hành động thân mật quá mức làm cho Lăng Điềm sởn cả da gà.
"Ngại quá, không được đâu.”
Nếu da mặt mỏng thì chắc cô đã đáp ứng yêu cầu nho nhỏ này rồi, đáng tiếc Lăng Điềm không phải người như thế, đừng nhìn mặt cô ngây thơ dễ nói chuyện, nếu đúng là da mặt mỏng, đoán chừng tờ giấy mỏng ngăn cách giữa cô với Phi Túc phải bốn năm sau mới chọc thủng được.
Lăng Bảo Trân không ngờ chị họ lại từ chối dứt khoát đến vậy, nụ cười cứng ngắc lại, Lăng Bảo Châu ở đối diện chứng kiến cảnh tượng chị cả bị ăn phải trái đắng, cúi đầu, khóe miệng không nhịn được khẽ cong lên. ...
"Em gái Trân Trân, đây mà món quà chị cả tặng mà chị hai rất quý trọng, cho nên không thể đưa em mượn đeo được đâu nha."
Lăng Tráng trông thấy em gái họ lớn nhà chú hai mặt mày không vui quay ra vui đùa với cô bé.
Cậu mặt mũi khôi ngô, khi vui cười khiến người ta có cảm giác gió xuân phơi phới mát lành, Lăng Bảo Trân vốn đang có ý định đi tìm mách ba mẹ thoáng cái đỏ bừng mặt, hai tay túm chặt làn váy, khóe mắt cứ đánh sang nhìn anh họ cách đó không xa miết.
Bà nội thường bảo với cô bé rằng, bảo cô bé tìm cách thân cận với hai ông anh họ nhà bác cả, con bé biết bà nội vẫn luôn muốn đưa anh họ Xuân đến nhà nó làm con thừa tự, Lăng Bảo Trân không thích chút nào, cô bé thấy hai anh họ nhà bác cả thật không thể nào mà ưa thích nổi, dáng người đen đen thô kệch, học xong tiểu học thì không học lên tiếp nữa, suốt ngày đi giao du với bọn du côn, anh trai của Lăng Bảo Trân này không đời nào là kiểu người như thế đâu.
tebookshop.vn ebook truyện dịch giá re
Bạn cần đăng nhập để bình luận