Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 81: Đuổi Học 7

Chương 81: Đuổi Học 7Chương 81: Đuổi Học 7
Cô ta chính là con gái của bí thư công xã, trong cả công xã ai không cho cô ta mặt mũi, tiểu học công xã nho nhỏ mà thôi, có thể tới chỗ này học đều là mấy đứa con nít nhà quê, cô ta đuổi một học sinh cá biệt, ai có thể tìm cô ta tính sổ.
Dám cáo trạng, có thể, cô ta bảo cha cô ta phê bình điểm danh đại đội trưởng của đội sản xuất đó ở trên đại hội, chờ đại đội trưởng đó phục hồi lại tinh thần, sẽ biết là ai gây phiền toái cho ông ta, trừ công điểm, làm công việc khổ nhất mệt nhất, để bọn họ dễ chịu.
Loại chuyện này Hoàng Liên Hoa cũng không phải làm một lần hai lần, người bị cô ta đuổi ra trường học cũng không hạ hai cái tát xuống được, nhưng cô ta vẫn như trước yên ổn làm giáo viên tiểu học của mình, ngay cả hiệu trưởng cũng không dám nói cô ta cái gì, đây là sức mạnh của cô ta.
"Cô giáo, trường tiểu học công xã này là nhà cô ra tiền xây sao, hay là nói trường học của chúng ta mang họ nhà cô." Lăng Điềm vốn đã tức thành quả khinh khí cầu, lại bị giáo viên này xoi mói một trận, trực tiếp nổ tung.
"Còn nhỏ đã nói hưu nói vượn, đây là tiểu học công xã, là trường học mà toàn bộ công xã cùng xây nên." Hoàng Liên Hoa kinh ngạc một lúc, trước kia đứa nhỏ bị cô ta đuổi đi đều khóc lóc chạy đi, cho tới bây giờ cũng không có người nào có lá gan phản bác cô ta.
"Nếu là trường tiểu học do toàn bộ công xã cùng xây lên, dựa vào cái gì em và em gái em không thể tới trường." Lăng Kiều cũng nhịn không được, đi lên giữ chặt lấy tay em trai, ngửa đầu chất vấn cô giáo đứng ở trên bục giảng.
"Các em là người của đội sản xuất nào, tôi thật muốn hỏi một chút, cha mẹ nhà ai dạy dỗ mấy con nhóc chết tiệt miệng mồm sắc bén mất dạy như các em." Hoàng Liên Hoa nhìn thấy hơn bốn mươi học sinh trong một phòng học đều tò mò nhìn cô ta, những đứa nhóc này đều còn nhỏ, thấy Lăng Kiều và Lăng Điềm tranh cãi với cô giáo, đều dùng ánh mắt kính nể nhìn hai chị em các cô, cảnh tượng này đặt ở trong mắt Hoàng Liên Hoa, lại khiến cô ta cảm thấy quyền uy của mình đã bị xâm phạm.
"Cho dù chị em bọn em là người của đội sản xuất nào, trước khai giảng giáo viên cô có cầm loa phát thanh đến từng nhà học sinh nói không thể mang em trai em gái đến trường không, chuyện này chúng em có sai, nhưng cô giáo cô cũng không có lý nào lấy một quy củ chúng em vốn không biết đuổi chúng em ra khỏi trường học."
Lăng Kiều phân tích có lý lẽ có căn cứ, trong lúc nhất thời Hoàng Liên Hoa cũng nghĩ không ra nên phản bác như thế nào.
"Các em dám cùng tranh luận với giáo viên, đó chính là không có phép tắc, đứa nhỏ như các em thì không xứng đến trường học đi học đâu." Cô ta dứt khoát càn quấy lên, dù sao ở trong trường tiểu học công xã này, cô ta mới là người định đoạt.
"Không học thì không học, ai thèm chứ.”
Lăng Kiều cũng ngạo khí, đừng nói hiện giờ bên cạnh nhà cô ấy có hai vị giáo sư ở, dù là trình độ tự học của mình đời trước, dạy em trai em gái bài học cũng dư dả.
Qua vài năm nữa chính sách thay đổi, tiểu học công xã này còn tồn tại hay không cũng chưa chắc, trước mắt cô giáo này cũng không biết có thể vượt qua thời điểm đó hay không.
"Sao các em còn chưa đi." Từ khi cha của Hoàng Liên Hoa cô ta lên làm bí thư công xã, cô ta còn chưa từng chịu thiệt như thế, nhìn vào bản thân là cô ta thành công đuổi mấy đứa nhỏ đi, nhưng một chút xíu khoái cảm thắng lợi cũng không có, ngược lại cảm thấy nghẹn khuất.
Cô ta hung ác nhìn mấy chị em Lăng Kiều, đều bảo muốn đi cũng không thấy các cô rời đi, cầm lấy gậy dạy học trên bàn hướng về phía bọn chúng, chỉ cần dám phản kháng, cô ta lập tức đánh bọn chúng, xem da bọn chúng có mạnh bằng miệng bọn chúng hay không.
"Trả tiền cho chúng em đã." Lăng Kiều giơ hai tay: "Cô cũng không để chúng em đi học rồi còn không trả học phí lại cho chúng em sao." Hôm nay cô bé và Điềm Điềm đã nộp một đồng hai học phí và ba mao tiền chi phí phụ, một đồng năm dường như không nhiều lắm, đó cũng là vài chén mì thịt, cô bé cũng không muốn được lợi cho giáo viên như thế.
"Chị cả, lần trước cha mẹ dẫn chúng ta vào huyện có phải từng đi ngang qua đại viện của ủy ban huyện hay không, bác bảo vệ nói chỗ đó chuyên giải quyết vấn đề khó cho nông dân chúng ta, chị nói xem nếu cô giáo cướp tiền của trẻ con nông dân chúng ta, người trong đại viện ủy ban huyện có quản hay không?" Lăng Điềm nhìn thấy cô giáo đó cầm cây gậy dạy học, ánh mắt lóe lên, làm bộ như sợ hãi lôi kéo tay áo chị cả hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận