Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 251: Văn Hóa Phẩm Và Vui Chơi Không Lành Mạnh 2

Chương 251: Văn Hóa Phẩm Và Vui Chơi Không Lành Mạnh 2Chương 251: Văn Hóa Phẩm Và Vui Chơi Không Lành Mạnh 2
Lăng Điềm cảm thấy Phi Túc chính là quá căng thẳng rồi, cô cảm thấy mẹ cô rất thích Phi Túc đấy, mỗi ngày đều mua ô cho anh, nhưng chưa từng đối xử như vậy với cô con gái ruột như cô đấy.
"Người yêu của chị cả? Là cái người lân trước gặp ở trạm xe sao?”
Kể từ sau khi xác nhận quan hệ với Điềm Điềm, Phi Túc cũng rất biết điều thay đổi cách xưng hô với Lăng Kiều, cũng gọi chị cả theo Điềm Điềm, mặc dù tuổi của Lăng Kiều còn nhỏ hơn anh hai tuổi.
"Chính là người gặp ở trạm xe lần trước, gặp nhau rồi anh cứ gọi một tiếng anh cả Tất hoặc là anh Thiên Hữu.”
Lăng Điềm sợ Phi Túc không nhớ tên của đối phương, nên nhắc lại một câu.
Phi Túc gật đầu, thì ra là con gà yếu ớt gặp lần trước đấy à, so với anh rể cả gầy yếu thì với vóc dáng mạnh mẽ của mình, khi ba mẹ vợ nhìn thấy nhất định sẽ hài lòng với anh hơn.
Ba anh nói rồi, người lớn đều thích đứa trẻ cường tráng giống như anh, đặc biệt là khi lựa chọn con rể, như thế có thể bảo vệ con gái họ, cho họ cảm giác an toàn.
Nghĩ như vậy, Phi Túc không kìm được mà ưỡn ngực ngẩng cao đầu, bớt đi rất nhiều âu lo....
"Chị hai, anh cả Phi."
Lúc Lăng Điềm với Phi Túc bước vào sân thì Lăng Tráng đang ôm một chồng sách dày chuẩn bị đi vào.
"Không đúng, không thể gọi anh cả Phi được nữa, thời gian này nên đổi tên gọi là anh rể hai rồi." Lăng Tráng chớp chớp mắt với chị hai, người đẹp thì làm hành động gì cũng khiến người khác vui tai vui mắt.
Lăng Điềm không kìm được mà sờ sờ cái má mềm mại của em trai, chớp mắt em trai cũng đã mười ba tuổi rồi, đậu phụ non như thế này không biết còn có thể ăn được mấy năm nữa.
Đừng thấy Lăng Tráng cao, tựa như dậy thì cực kì sớm vậy, nhưng ngoại trừ chiều cao tăng nhanh, thì những đặc trưng ở nam giới của cậu không có gì đặc biệt rõ ràng, vẫn là khuôn mặt non xanh, yết hầu hơi nhô lên, da thịt trắng nõn, phía dưới cằm hoàn toàn không nhìn thấy được bóng dáng của râu ria.
Giọng nói của cậu trong trẻo, vẫn chưa đến giai đoạn đổi giọng, mỗi sáng thức dậy đều đọc tiếng Anh không ngớt, gân như đã trở thành tiếng chuông báo thức tự nhiên của cả nhà rồi.
"Đợi đến Tết anh rể hai phát lì xì cho em."
Phi Túc nói với vẻ mặt đầy đứng đắn, trước kia anh cũng xem Lăng Tráng như em trai, bây giờ là em trai ruột rồi.
Anh liếc nhìn số sách mà Lăng Tráng đang ôm trong tay, bên trên toàn là chữ viết mà anh không hiểu, duy nhất chỉ có một quyển miễn cưỡng có thể hiểu đó là một quyển sách tiếng Anh, có vẻ là tác phẩm nổi tiếng bản dịch tiếng Anh, số sách dày cộm còn lại, bên trên chữ nào chữ nấy như con nòng nọc, Phi Túc chưa nhìn thấy bao giờ.
Học bái
Với tư cách là người đàn ông vì theo đuổi vợ mới cực khổ thi đậu đại học, Phi Túc cảm thấy vô cùng khâm phục em vợ nhà mình. Trước kia có nghe Điềm Điềm nói cậu cực kì thích học ngoại ngữ, lúc nhỏ học tiếng Anh, lớn thêm chút nữa thì bắt đầu xem qua tiếng Pháp và tiếng Đức, bây giờ dường như đã nghiện tiếng Tây Ban Nha và tiếng Bồ Đào Nha rồi, Phi Túc chỉ nhìn mấy cái chữ kỳ quặc đó thôi đã thấy chóng mặt rồi, em vợ anh mới mười ba tuổi đấy, nếu như tiếp tục học nữa, thế thì không còn gì để nói.
Phi Túc cảm thấy mình phải đối xử với cậu em vợ này tốt hơn chút nữa, sau này con của anh với Điềm Điềm sẽ theo cậu nó học ngoại ngữ, học thêm một ngôn ngữ thì cũng là một sở trường.
"Đừng đổi xưng hô sớm như thế, chị hai em năm nay mới mười sáu tuổi đấy, cách tuổi kết hôn hợp pháp còn rất xa đấy, với tư cách là thanh niên trí thức của thời đại mới, chúng ta không thể cố tình vi phạm được hiểu không?"
Lăng Điềm xoa đầu em trai, quả nhiên là cảm giác tốt hơn nhiều so với khi xoa đầu tóc cứng ngắc đó của Phi Túc, tóc của cậu mềm mềm và rất suôn mượt.
Cảm giác đã quá đi, xoa thêm vài cái nữa.
Cho dù kiểu tóc bị rối bù rồi, nhưng Lăng Tráng vẫn cười rất vui vẻ, hai cái lúm đồng tiên sâu hoắm, nhìn chị hai trẻ con một cách bao dung.
"Em bạc tình bội nghĩa."
Lúc đi qua sân chuẩn bị đi vào nhà chính, Lăng Tráng rời đi trước để về phòng mình cất sách. Phi Túc thì đi đằng sau Lăng Điềm, ỉu xìu khẽ cúi đầu xuống, giống như một con chó lớn trung thành vậy.
"Sao em lại bạc tình bội nghĩa rồi?"
Lăng Điềm trừng to mắt, nhìn người đàn ông trả đũa ở đằng sau, cô đưa tay ra chỉ chỉ vào cơ ngực rắn chắc của Phi Túc, thế nào cũng phải để anh nói rõ ràng mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận