Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 266: Báo Ứng 1

Chương 266: Báo Ứng 1Chương 266: Báo Ứng 1
"Sao lại thế này, xảy ra chuyện gì vậy?”
Cũng may giờ trời đang nóng, chỉ cần mặc một bộ quần áo vào là ra ngoài được rồi, Lăng Quốc Đống và Vạn Kim Chi đi ra ngoài sân mở chốt cửa cho Lăng Xuân, nhìn thấy bộ dạng anh ta như thế thì gấp gáp hỏi.
"Đánh nhau loạn lên cả rồi, ông sắp đánh chết cô út mất, ba mẹ cháu náo loạn đòi chia nhà, bà nội không đồng ý, bà cầm dao nói nếu dám ra ở riêng bà sẽ tự sát cho mà xem, chị dâu cả nói nhà chúng ta lừa hôn, cũng náo loạn đòi giải tán với anh cả, nháo nhào hết cả lên, chú thím mau qua đi."
Trật tự từ của Lăng Xuân loạn hết cả, đoán chừng là gấp lắm rồi.
Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống liếc nhìn nhau, hôm nay là ngày vui của Lăng Khôn, đêm tân hôn, sao lại nháo thành như vậy cơ chứ, lúc này hai chị em Lăng Điềm và Lăng Tráng cũng từ trong phòng theo ra, một nhà bốn người nhanh chóng theo sau Lăng Xuân, chạy về nhà cũ.
Lúc một nhà Lăng Quốc Đống chạy đến nhà cũ, trong ngoài nhà bao nhiêu là người vây kín, tính ra là bọn họ đến trễ. Người vây quanh xem kịch thấy người đến nhanh chóng dạt ra một lối để họ đi vào.
Lăng Quốc Đống tinh mắt nhìn thấy trong nhà có thêm hai người trung niên lạ mắt cùng với bốn thanh niên trai tráng, họ ai cũng gồng mình, hùng hổ nhìn những người khác trong nhà cũ.
Ông ấy rũ mắt, nhớ ra hai người trung niên kia với mấy thanh niên chẳng phải là người thân hôm nay đi cùng đưa tiễn cô dâu sao, đôi trung niên đó là ba mẹ cô dâu, mấy thanh niên là anh em của cô ta, nếu ông ấy nhớ không nhầm những người này sau khi lễ đưa dâu kết thúc thì đã đi về rồi cơ mà.
Đêm hôm khuya khoắt, cho dù cô dâu là người thôn bên cạnh, xảy ra chuyện bảo người về nhà gọi người đến thì cũng phải chậm hơn bọn họ mới phải, nhưng nhìn cục diện hiện giờ lại thấy những người đó đã đến đây từ sớm.
Ngay tức thì trong lòng Lăng Quốc Đống cho ra đáp án, dư quang lơ đãng nhìn sang anh chị cả đứng ở bên cạnh, cảm thấy được việc xảy ra hôm nay không chừng có liên can gì đó đến bọn họ, không biết chị dâu vì chuyện này mà chuẩn bị bao lâu rồi, vợ Lăng Khôn cũng là một người có bản lĩnh đấy, dám lấy ngày thành hôn của mình ra diễn tuồng, thẳng thừng xé rách lớp giấy mỏng với mấy nhà kia.
"Triệu Mai, lúc trước hai nhà ta bàn bạc hôn lễ đã thống nhất rồi, nhà chúng tôi không đòi sính lễ, nhưng tiên mừng hôm nay thu xong phải giao cho vợ chồng Phượng Nhi với Khôn Nhi hai đứa nó giữ, xem như là món tiền vốn cho gia đình nhỏ hai đứa, giờ chuyện tính là sao đây, bà bảo với tôi là tiền mừng cưới bị cô nó cầm đi mất rồi, đâu ra có chuyện cô lấy tiền mừng cưới của cháu chứ, nói ra người ta cười phì vào mặt cho ấy."
Người đàn bà lực điền lớn tuổi nói chuyện, một tay chống thắt lưng, vừa nhìn biết ngay là người không dễ chọc vào.
"Bà con làng xóm nghe xem lời tôi nói có đúng không?" Như thể để cổ vũ thêm cho bản thân, bà ta cao giọng nhìn quanh hỏi thôn dân vây kín trong ngoài ngôi nhà.
"Trước giờ chưa từng có chuyện như vậy, nào có chuyện cô lấy tiền mừng hôn lễ của cháu bao giờ chứ.
Tất nhiên dân làng không thể nói có, chưa kể thôn Đường Thạch họ thật sự không có phong tục này, cho dù có bọn họ cũng không cổ xuý, chuyện này nếu truyền đến tai những thôn khác thì còn ai chịu gả con gái đến thôn bọn họ nữa đây.
Nhà họ Lăng này ngoại trừ cậu hai ra thật đúng là một nồi phân chuột, suốt ngày làm cho thôn mất thể diện.
"Cậu hai Lăng, cậu là người có học thức, cậu đến phân tích xem ai đúng ai sai, chuyện này có phải anh chị cậu làm không phải đạo không?" Lăng Quốc Đống đang bàng quan đứng ngoài cuộc thì bị kéo vào giữa trận tranh chấp này.
Thật ra từ khi nhìn thấy người nhà cô cháu dâu có mặt ở đây, đại khái Lăng Quốc Đống đã thông suốt chuyện phát sinh ngày hôm nay, bề ngoài thoạt nhìn có vẻ đối phương chỉ trích người thông gia là Triệu Mai, nhưng trên thực tế, từng câu từng chữ đều hướng vào Lăng Mỹ Lệ cúi đầu không nói lời nào cùng bà Từ vẻ mặt khó chịu đứng kia.
Ông ấy không muốn mình bị cuốn vào mấy chuyện này nên nói: "Em đến muộn, không biết vừa đã xảy ra chuyện gì, bây giờ còn đang hỗn loạn nữa, chị hỏi em thấy thế nào em thật không có cách nào trả lời chị."
"Chú hai, ức hiếp người quá đáng mà."
Triệu Mai chẳng kịp chờ ông ấy thể hiện rõ lập trường, ngay khi ông ấy vừa nói những lời này chợt khóc gào lên, nếu không phải có Lăng Quốc Khánh ở bên ngăn lại, lúc này bà ta đã nhào lên cào mặt Lăng Mỹ Lệ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận