Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 355: Cả Nhà Du Lịch Đến Tây Huyễn 17

Chương 355: Cả Nhà Du Lịch Đến Tây Huyễn 17Chương 355: Cả Nhà Du Lịch Đến Tây Huyễn 17
Có rất nhiều học sinh đi tới học viện Rhine cùng cậu ta, hiện tại sắc trời đã dân tối, cậu ta liên tục đi ngang qua mấy quán trọ, đều lấy lý do đầy khách bị từ chối.
Đợi khi tìm được một quán cuối cùng, bụng cậu ta đã đói kêu vang.
"Người nhà đó nói thứ bọn họ ăn gọi là cá hạt thông gì đó, còn có đầu cá ớt băm, đó đều là gì vậy, tôi đi Nam rèn luyện thực tế tốt nghiệp cũng chưa từng nghe nói qua?"
"Ai biết được? Chỉ tiếc đó là đồ ăn người ta tự mình thuê phòng bếp nấu, cũng không có ý buôn bán, nếu không tôi còn thật sự muốn nếm thử hương vị."
Phi Túc đặt phòng xong, khi đang định đi gọi gà ăn, chợt nghe thấy mấy cái tên món ăn quen thuộc, lúc này trong lòng phấn chấn, đã sớm quên chuyện ăn gà, sau khi nghe đám bọn họ nói phòng của đám người đó, lập tức vội vàng chạy lên lầu.
'Ai vậy?”
Lăng Điềm tò mò lúc này là ai đến gõ cửa, cô bé giữ cửa mở ra, lấy chiều cao của cô bé chỉ có thể nhìn đến đùi người ta, ngẩng đầu lên, cảm thấy mình cũng sắp bị trùm trong bóng của đối phương.
"Phi Túc?”
Lăng Điềm gần như liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương, vui sướng ôm lấy đùi đối phương.
"Ngao -Meo-'
Phi Túc còn chưa kịp đáp lại, đã cảm thấy một dòng khí cuồng bạo từ tứ chi chạy tán loạn, sau đó đầu xộc một cái, lập tức cảm thấy tâm mắt của mình dường như đã xảy ra thay đổi thật lớn, rầm một tiếng ngã ở trên mặt đất.
Lăng Điềm chỉ thấy Phi Túc vốn còn giống như một ngọn núi cao lại biến mất ở trước mặt cô bé, chỉ để lại một bộ quần áo, sau đó một con mèo nhỏ màu đen lông xù, gian nan đi ra từ trong đống quần áo đó, kêu ngao meo ngao meo về phía cô bé.
Cuồng hóa, lại là là thú nhân cuồng hóal
Côn đang định đi xuống lầu mua ít đồ ăn lấp đầy bụng, thì nhìn thấy một màn vừa nãy, kinh ngạc sửng SỜ ở cửa.
Thú Nhân chỉ có khi hoàn toàn thú hóa mới có thể phát huy ra sức mạnh lớn nhất của bản thân, hoàn toàn thú hóa, cũng được gọi là thú nhân cuồng hóa, đây là cảnh giới phần lớn Thú Nhân có thể cũng không có cách nào đạt được suốt phần còn lại của cuộc đời.
Nếu nói thực lực hiện tại của Côn là đại võ đấu sư, như vậy anh ta hoàn toàn thú hóa có thể có sức mạnh đánh một trận cao thấp với võ đấu thánh của con người, đây cũng là thiên phú của Thú Nhân, chỉ tiếc, đến nay tộc Thú Nhân vẫn không có phương pháp có thể hoàn toàn nghiên cứu ra khả năng tùy ý tiến hành thú hóa.
Hiểu biết đến bây giờ, thú nhân cuồng hóa cần dao động cảm xúc rất mạnh, vui cực hạn, giận cực hạn, buồn cực hạn, hận cực hạn, đương nhiên, người trước cũng không phải đạt được dao động cảm xúc, có thể đạt tới trạng thái cuồng hóa.
Côn rất kinh ngạc, anh ta nghiên cứu thứ đó rất lâu rồi, lại bị Thú Nhân dường như còn chưa trưởng thành trước mắt làm được, chỉ tiếc, đối phương là một Yêu Miêu, mặc dù làm được điều này, cũng không phát huy được hiệu quả quá lớn.
Côn có tâm muốn thỉnh giáo Thú Nhân của tộc Yêu Miêu đó nguyên do vừa nãy cậu ta cuồng hóa một chút, nhưng không đợi anh ta bước ra cửa, cô gái ở xéo trước mặt lập tức dùng quần áo bao lấy con Yêu Miêu nhỏ đó, đóng cửa lại vào nhà.
Lăng Điềm đặt mèo Phi Túc lên giường, lại nhìn anh rể gà bên cạnh chị cả, cảm thấy thế giới này thật sự rất vô nghĩa. ...
"Ngao-meo-"
Phi Túc muốn nói chuyện nhưng tiếng thốt ra lại là tiếng kêu kỳ quái.
"Òóo"
Tất Thiên Hữu đã thấy hoàn toàn cảnh tượng vừa nãy, trông thấy em rể không phải loài người giống anh ta lúc này, anh ta trỗi dậy một cỗ cảm giác đồng bệnh tương lân.
Một con gà giương cánh vỗ về con mèo bên cạnh đang mở to mắt biểu cảm không thể tin được, dáng vẻ này muốn bao nhiêu khôi hài có bấy nhiêu khôi hài.
Nhưng mà hiển nhiên bây giờ hai chị em Lăng Kiều và Lăng Điềm chẳng ai dám chê cười hai người đàn ông mà lòng tự trọng đang bị đổ vỡ một cách nghiêm trọng. Bây giờ dù sao cũng vẫn là một con mèo và một con gà đó, nếu như trêu chọc quá đà, chú mèo và chú gà này nghĩ không thoáng vậy mới thật sự là lợi bất cập hại.
"Ngao - Điềm, Điềm Điềm."
Phi Túc thử rất lâu cuối cùng có thể tự khống chế trạng thái cuồng hóa để nói tiếng người.
[cuồng hóa (Nguyên gốc - 3†{Ÿ): là một trạng thái do mất đi khả năng khống chế lý trí mà trở nên điên cuồng. ]
Người anh rể cho đến nay vẫn chưa biết nói tiếng người cảm thấy tên đồng bệnh tương lân vừa nãy đã cho chó ăn, anh ta ghét cái con mèo bên cạnh mình này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận