Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 276: Phản Kích 3

Chương 276: Phản Kích 3Chương 276: Phản Kích 3
"Bảo Trân, nhắc đến thì hai đứa tới nhà chị ở sắp một tuần rồi, chị cũng chưa đến nhà hai em chơi đâu, cũng sắp đến ngày khai giảng rồi, hay là bây giờ chúng ta về nhà em đi."
Buổi sáng lúc ăn bữa sáng, Lăng Điềm bỗng nhiên nói với Lăng Bảo Trân đang vùi đầu ăn bánh.
"Hả?"
Cô ta ở nhà bác hai tới sung sướng, đã sớm quên chuyện về nhà, cô ta không muốn trở về, cô ta muốn Vĩnh viễn ở phòng lớn của nhà bác hai.
"Nhà của em quá nhỏ, nếu chị hai đi sẽ không có chỗ ở." Lăng Bảo Trân đảo mắt con ngươi nhanh chóng ngăn cản nói.
"Không sao cả, không phải em vẫn muốn ngủ chung với chị sao, chúng ta chen chúc nhau là được rồi." Lăng Điềm không chút nào để ý nói.
"Không được, hiện tại bà nội ở nhà của chúng em, phòng của em và em gái đều bị bà nội chiếm rồi, bây giờ nằm dưới đất ngủ ở phòng khách, căn bản là không có cách nào ở thêm một người nữa."
Lăng Bảo Trân vội vàng xua tay, trên thực tế cô ta nói dối, người ngủ dưới đất chính là Lăng Bảo Châu, cô ta vẫn như trước ngủ phòng mình, chẳng qua cô ta bị bắt ngủ chung với bà Từ.
Trên người của người già lớn tuổi luôn sẽ có một mùi không dễ ngửi, Lăng Bảo Trân không muốn ngủ chung với bà nội, lân này đến nhà bác hai, cũng là tránh nạn.
Lần này cô ta chọn ra chuyện bản thân và em gái ở nhà trải chăn ngủ dưới đất, cũng là muốn khiến cho bác hai và bác gái hai quan tâm, muốn bọn họ chủ động đề cập lời từ nay về sau để cô ta đều ở chỗ này.
Chỉ tiếc, từ đầu tới cuối Lăng Quốc Đống và Vạn Kim Chi cũng không phát biểu bất kỳ quan điểm gì.
"Không sao cả, chị có thể nằm ngủ dưới đất chung với em." Lăng Điềm giả bộ không thèm để ý, môi Lăng Bảo Trân mấp máy, không biết nên nói gì phản bác chủ ý không đáng tin này của chị họ hai.
"Hơn nữa, hai em cũng ra ngoài một tuần rồi, người trong nhà hẳn là đều nhớ các em, thời gian dài ở trong nhà người khác dù sao cũng là lạ."
Lăng Bảo Trân không biết chị họ hai vẫn rất dễ nói chuyện vì sao hôm nay có một cảm giác hùng hổ dọa người, nhưng nhìn tươi cười ngọt ngào của chị họ hai, dường như lại là ảo giác của cô ta.
"Nơi này là nhà bác hai, không phải nhà người khác." Mất nửa ngày, cô ta mới nghẹn ra một câu.
"Xùy.'
Lăng Điềm không nhịn được nở nụ cười, Lăng Bảo Trân tức tới khuôn mặt đỏ bừng.
"Đã nói như thế thì quyết định vậy đi, đợi lát nữa chúng ta trở về huyện, chị còn chừng từng đến đơn vị làm việc hiện tại của chú út đâu, lần này thuận đường đi dạo chơi."
Bây giờ thế nhưng Lăng Điềm rất có tự tin, ngay từ đầu cũng là cô bị che mờ, Lăng Điềm cô là ai, là con gái bảo bối của cha Quốc Đống và mẹ Kim Chi, là em gái bảo bối của chị cả, không phải là đắc tội con nhóc Lăng Bảo Trân thôi sao, có cái gì ghê gớm đâu, thậm chí đắc tội cả nhà chú ba, cũng có người giúp cô.
Hơn nữa chuyện thanh danh này, dù sao cô cũng đã tìm được đối tượng tốt, nếu Phi Túc có thể bởi vì loại chuyện này mà không nguyện ý ở chung với cô nữa, cô cắn chết anh. Sáng sớm hôm sau, Phi Túc tự mình lái xe đưa Điềm Điềm và Lăng Bảo Trân Lăng Bảo Châu vào trong huyện, Lăng Bảo Trân còn nhăn nhó không muốn trở vê, nhưng ngay từ đầu lý do cô ta có thể ở lại, hoàn toàn chính là do Lăng Kiều muốn dùng cô ta rèn luyện em trai em gái, nếu không Lăng Quốc Đống và Vạn Kim Chi cũng sẽ không quản nhiều như vậy, sáng sớm hôm sau nên đưa cô ta trở vê.
Người lớn trong nhà đều bận rộn, đứa nhỏ phải lên lớp phụ đạo, không ai thay nhà bọn họ quản đứa nhỏ, lấy cớ gì cũng được.
Lăng Bảo Châu nhìn thấy chị gái gặp khó khăn, ánh mắt lóe lên, giả bộ sợ hãi nhìn thoáng qua chị họ hai và anh họ ba, cô ta xem như đã nhìn ra, người nhà này chỉ có tâm chị họ hai và anh họ ba yếu mềm nhất.
Chỉ tiếc để cô ta thất vọng rồi, Lăng Điềm và Lăng Tráng cũng không tỏ vẻ gì, thậm chí Lăng Điềm đã sớm chuẩn bị tốt hành lý nhỏ của mình, tư thế vội vàng muốn đi theo các cô quay về thị trấn.
Không trách Lăng Bảo Châu còn nhỏ tuổi đã tâm tư thâm trầm, mà xuất phát từ hoàn cảnh của cô ta, muốn cái gì cũng phải dựa vào chính mình giành được, từ sau khi diện mạo của hai chị em bắt đầu dần dần nảy nở, cô ta lập tức phát hiện cha mẹ càng đặt nhiều tinh lực và yêu thương lên người chị cả, bản thân mình rõ ràng vốn nên được che chở nhiều hơn ngược lại trở thành sự tồn tại của một đứa con gái bình thường trong nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận