Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 100: Chia Thịt

Chương 100: Chia ThịtChương 100: Chia Thịt
Hai vợ chồng Hải Đại Phú nghĩ trước nghĩ sau, rồi vẫn từ chối, phải dạy học sinh của cả một trường, vậy thời gian bọn họ dành cho con mình sẽ ít đi, vốn dĩ bọn họ không phải là nhân vật chí công vô tư, đương nhiên sẽ không đưa sự lựa chọn như vậy rồi.
Còn nữa, ngoại trừ Lưu Bác Ngôn, Triệu Kiến Hồng, và giáo viên sau này nhét vào nữa, trên thực tế đều không thể tính là giáo viên hợp cách, giao con cái mà mình coi như châu như ngọc vào tay bọn họ, làm sao Hải Đại Phú và Lan Tú Mai có thể yên tâm cho được.
Bây giờ như vậy cũng rất tốt, mở một lớp nhỏ của mình, làm chuyện đủ khả năng trong phạm vi khả năng của mình, thế là vô cùng hạnh phúc rồi.
Bây giờ danh sách lớp mẫu giáo do hai giáo sư già mở rất đắt hàng, một củ cải một cái hố, nếu như ai vi phạm quy tắc của bọn họ, kể cả là trẻ em ở thôn Đường Thạch, cũng sẽ bị đưa về trường tiểu học công xã, mà vị trí trống ra, rất nhanh cũng sẽ có người chiếm vào, hoàn toàn không có đường quay đầu.
Sau lưng đám trẻ hư hỏng có hai đường dây cao thế là ba mẹ quản thúc, cũng không dám làm loạn trong lớp của hai người già, bắt nạt bạn học ít tuổi hơn lại càng là chuyện không có khả năng xảy ra.
Đương nhiên/'lớp học nổi tiếng" chen lấn nhau vào này, hiển nhiên cũng có điểm độc đáo, nhìn thấy thi thoảng từ trong miệng con nhà mình phun ra một câu thành ngữ rất cao cấp, và một vài câu thơ nghe không hiểu cho lắm, cũng khiến mọi người cảm thấy khả năng con mình có thể thi đỗ trường trung cấp nghề lớn hơn một chút, dường như cảnh tượng tốt đẹp đó không còn xa nữa. ...
Cuộc sống trôi qua từng ngày, rất nhanh đã đến năm mới mà tất cả người lớn và trẻ con đều mong đợi.
Năm nay, trong thôn nuôi sáu con heo béo ú, ba con phải giao cho quốc gia, một con được kéo đến trạm cung ứng bán lấy tiền, cuối năm trong thôn chia tiền mặt cũng có một phần tới từ tiền bán heo này.
Năm nay lương thực thu hoạch tốt, heo được cho ăn rất no, sáu con heo béo mỗi con nặng chừng ba trăm cân, bỏ đầu bỏ móng bỏ đuôi bỏ nội tạng, còn nặng chừng hai trăm cân, hai con là hơn bốn trăm cân, toàn bộ đều đã được xử lý xong xuôi đặt trên một cái bàn lớn trước mặt cán bộ đại đội, mỗi hộ gia đình sẽ phái đại diện tới nhận thịt heo mà năm nay nhà mình có thể được chia.
"Chú Hữu Trụ, chú cắt cho cháu miếng thịt mỡ nhé."
Đầu bếp mổ heo trong thôn là anh trai ruột của đại đội trưởng Uông Hữu Quý, Uông Hữu Trụ, ông ta có cái đầu to, sức cũng không nhỏ, người ta cầm dao phay lâu sẽ mỏi tay, nhưng ông ta thì lại có thể vung dao vang lên tiếng soạt soạt.
Chuyện cắt thịt này cũng rất được chú trọng, thịt nạc thì không có người thích, ngược lại thịt ba chỉ có một lớp mỡ dày lại khiến người nhìn vào mà chảy nước miếng. Lúc này bạn có thể lấy được thịt gì, tất cả đều dựa vào mối quan hệ với người thái thịt.
Uông Hữu Trụ và em trai Uông Hữu Quý giống nhau, đều là người có chừng mực, cho dù có thiên vị cũng sẽ không thiên vị quá nhiều, khi cắt thịt cũng sẽ nửa nạc nửa mỡ, không để người cảm thấy nhà mình chịu thiệt quá nhiều.
"Đại Xuân, cháu không lấy tinh hoàn heo sao, nhìn cái cơ thể nhỏ bé này của cháu, sắp bị vợ cháu hút sạch rồi đấy" Uông Hữu Trụ liếc mắt nhìn người đàn ông nói chuyện, cười bảo.
Lời nói thô tục giữa đám đàn ông dẫn đến một trận cười ầm của những người đợi cắt thịt, các cô vợ trẻ tuổi thì ngại ngùng, còn các bác gái đã sớm không còn kiêng dè gì, bách độc bất xâm, cười còn sướng hơn cả đàn ông.
"Hữu Trụ này, chú lấy tinh hoàn heo cho Đại Xuân đi, nếu như ăn bổ rồi, vợ cậu ta còn cảm ơn chú đấy.' Giọng nói cao vút này tới từ miệng một bác gái xếp hàng phía sau Uông Đại Xuân.
"Đừng đừng đừng." Người đàn ông bị tất cả mọi người lấy ra nói đùa cũng không tức giận: "Năm này nhà bọn cháu tổng cộng được chia hai cân ba lạng thịt, đám trẻ con còn đang đợi được ăn dầu đây, nếu như đổi thành đôi tinh hoàn, vậy có lẽ con trai nhà cháu sẽ cho người cha ruột như cháu vào nồi ép ra dầu mất."
Nghe thấy lời tự giễu của anh ta, mọi người lại cười ầm lên, Uông Hữu Trụ nhanh chóng cắt một miếng thịt, có thịt nạc cũng có thịt mỡ, móc vào cân đòn để cân, vừa vặn là hai cân ba lạng.
"Kim Chi, năm nay nhà các cô được chia không ít thịt, cô cũng đừng keo kiệt, phải lấy một đôi tinh hoàn heo cho Quốc Đống nhà các cô đấy nhé." Nhân vật chính vừa bị cười đùa đã đi rồi, ngọn lửa thừa này lại bén đến người Vạn Kim Chi đang xếp phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận