Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 57: Tặng Quà 1

Chương 57: Tặng Quà 1Chương 57: Tặng Quà 1
Những đại đội trưởng đội khác bám vào những việc này, muốn anh ta làm việc phải chìa ra lợi ích, mấy quả trứng gà mấy đồng tiền, gia sản cứ thế dày lên từng ngày, chỉ có lão già khờ cố chấp nhà họ, không mở miệng yêu cầu gì cả, thật là uổng phí vị trí ông ta đang ngồi này.
"Chuyện nhỏ thôi, thế chú không khách sáo nữa nhé."
Uông Hữu Quý nhìn ra vợ mình đang giận dỗi, nên là lần này ông ta không mở miệng để vợ trả lại đồ, thật ra Uông Hữu Quý không phải tuyệt đối thanh liêm, những người nhà có điều kiện đến nhờ vả ông ta thì ông ta vẫn nhận, nhưng cũng cần nhìn vào hoàn cảnh thực tế, không thể để những cô nhi quả phụ trong thôn muốn xin nuôi con gà con vịt mà ông ta cũng quyết tuyệt không cho nuôi được, không thể bắt ép người ta đưa ra lợi ích, như thế thật không có lương tâm.
Uông Hữu Quý làm việc có nguyên tắc riêng của mình, đây cũng là nguyên nhân mà người trong thôn ai cũng phục ông ta.
"Ôi chao." Vợ Hữu Quý cười hở hết cả lợi, ngượng ngùng tiếp nhận giỏ trúc Vạn Kim Chi đưa qua, miệng còn khách sáo một câu: "Quan hệ hai nhà chúng ta còn phải quà cáp thế nữa, nhưng mà này Kim Chi, cháu lớn đến tuổi đến trường thì đúng thôi, nhưng mà cháu bé mới sáu tuổi sao phải vội đưa nó đi học thế, hai chị cho đi học hết, Tráng Tráng nhà cháu ai trông?"
Khẩu hiệu tuyên truyền rằng nam nữ bình đẳng, nhưng trong mắt người dân trong thôn vẫn có khác biệt, nữ giới chỉ được chấm bảy tám công còn nam giới có đến mười một công, còn riêng Vạn Kim Chi là trường hợp đặc biệt không nằm trong phạm vi thảo luận, hơn nữa con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, nhất là còn gả đi xa, mấy năm không chắc chúng nó sẽ về thăm một chuyến, chẳng khác nào nuôi hộ nhà người †a.
Vợ Hữu Quý nghĩ, Vạn Kim Chi thật vất vả mới sinh được một thằng con trai, không để dưới tròng mắt che chở, còn cho hai chị học hành cái gì, quan tâm đến thằng em mới là việc nên làm.
"Lần trước hai đứa rơi xuống nước dọa cháu với ba đám nhỏ sợ chết khiếp, cho hai đứa nó đến trường học cho an toàn, còn Tráng Tráng thì thường ngày có thể nhờ thím Vương trông giúp, thời tiết dạo này không quá nóng nực, đưa theo đến bờ ruộng để Quốc Đống trông cũng được, hơn nữa, Tráng Tráng đã ba tuổi rồi, nhoáng cái là đến sáu tuổi ngay ấy mà, đến lúc đó ba chị em cùng đi học cho có bạn."
ebookshop.vn ebook truyện dịch giá re
Vạn Kim Chi không nghĩ ngợi nói, ở triều đại của cô ấy đàn ông con trai không được đến học đường, hiện tại đã có cơ hội tốt như này rồi, cô ấy phải giúp con trai tranh thủ.
"Ừ tốt, đến lúc đó cháu cứ đến đây nói với chú Hữu Quý của cháu một câu, đừng xách đồ đến như này mà mất tình cảm." Vợ Hữu Quý nghĩ một đằng nói một nẻo, Vạn Kim Chi đưa quà đến là để cảm ơn Uông Hữu Quý giúp gửi con gái chưa đủ tuổi vào trường tiểu học Hồng Kỳ trên trấn, đợi đến khi Lăng Tráng sáu tuổi muốn đi học, lại đến nhờ vả một lần nữa, dù sao cấp trên đã có quy định, trẻ em đủ tám tuổi mới được đến trường.
Tiên khách về, vợ Hữu Quý gấp gáp vén tấm vải bố phủ trên giỏ trúc.
"Con bé Kim Chỉ này ra tay cũng hào phóng thật, chỗ thịt này áng chừng không ít đâu, ít cũng phải có năm lạng, còn toàn phần chỗ béo ngậy, buổi tối được bát tóp mỡ cho thằng nhỏ ăn rồi, vừa đúng lúc chai dầu nhà mình sắp hết, thịt lợn xào rau thơm, đúng là thiếu cái gì đến cái đấy."
Vợ Hữu Quý tán thưởng, ấn tượng tốt với Vạn Kim Chi lại sâu thêm mấy phần, người khác có việc nhờ chồng bà ta chưa có ai đưa quà như vậy bao giờ, chẳng phải là tưởng chồng bà ta dễ nói chuyện nên xem nhẹ sao.
"Đây là khăn mặt nhỉ, mêm thật đấy, tôi với vợ thằng cả lúc lên trấn từng trông thấy ở cửa hàng bách hóa, phải năm đồng một cái đấy, mà cái này bên trên còn thêu hoa chắc còn đắt hơn nữa đó."
Vợ Hữu Quý tấm tắc khen ngợi, cầm khăn tay mãi không chịu bỏ ra, thằng cháu trai lớn đã đến tuổi tìm đối tượng rồi, đến khi đó trên sính lễ phủ thêm một chiếc khăn đẹp đẽ như này, thể diện tăng lên biết bao nhiêu, mặc dù trong lòng cũng thích, nhưng cuối cùng bà ta vẫn gấp gọn gàng lại, cất vào hòm gỗ long não để của hồi môn của mình.
"Ông này, ông nói xem con bé Kim Chi này có năng lực phết nhỉ?" Bà ta hơi tò mò, con bé Vạn Kim Chỉ này làm được, một mình bằng mấy nhân công khỏe mạnh, nhưng có tài giỏi hơn nữa cũng chỉ được chấm hơn đám đàn ông mấy công thôi, thế mà trông nhà họ lại có vẻ sống dư dả hơn những nhà khác trong nhà có mấy nhân công cường tráng nhiều, thế nên mới khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận