Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 242: Rời Đi 1

Chương 242: Rời Đi 1Chương 242: Rời Đi 1
"Mẹ, nếu như vậy, không bằng bảo Đa Lộc khi đưa chúng ta trở vê thuận đường gặp em gái ở nhà mẹ đẻ của con, không phải con khoác lác, bộ dạng của em gái con tươi ngon mọng nước, nhất là cái mông đó, vừa lớn vừa tròn, bảo đảm sinh con trai."
Một kế của Lương Phương không thành, lại sinh một kế khác, bà ta nhớ tới mục đích lớn nhất chuyến này của mình còn chưa thực hiện được, hiện giờ Vạn Đa Lộc và Trương Hồng đó không có cơ hội, lại là lúc mẹ chồng sốt ruột chuyện hôn nhân của chú út, lúc này mở miệng, cơ hội lớn nhất thuyết phục được mẹ chồng.
"Tướng mạo đó của chú út tuyệt đối không có lời gì để nói, dù cho cưới vợ trong thành phố cũng được, nhưng mẹ à, mẹ ngẫm lại đi, hiện giờ quốc gia yêu cầu kế hoạch hoá gia đình, chúng ta hễ là phụ nữ từng sinh con đều bị kêu đi mang vòng tránh thai, những người chỉ sinh được con gái lén lút muốn sinh con trai, không quan tâm có thai mấy tháng, chỉ cần bị phát hiện, tất cả đều bị kéo đi đánh, rất nhiều đứa sáu bảy tháng, nghe nói khi đứa nhỏ đó đi ra tay chân còn có thể động, còn không phải vẫn bị chết ở trong thùng phân sao."
Lương Phương nhìn chuẩn tâm tư của bà cụ, tuy rằng ở mặt ngoài bà cụ xử lý mọi chuyện công bằng, trên thực tế bà vẫn là một phụ nữ nông thôn có chút trọng nam khinh nữ, kiên định gia sản đều là cấp con trai, cũng như thế người già dưỡng già cũng là đi theo con trai, con gái có hiếu tâm, cho một chút bà cũng nhận, nếu không cho bà cũng có thể hiểu, sẽ không quở trách.
Không chỉ có bà Thái, đây cũng là quan niệm của rất nhiêu người già ở nông thôn, ở trong suy nghĩ của bọn họ, con trai là cân, không có con trai chính là tuyệt hậu, đợi đến khi xuống dưới đó, ngay cả người thắp nhang đốt vàng mã cũng không có.
Lương Phương ăn chắc chính là tâm tính này của mẹ chồng: "Mẹ, mẹ ngẫm lại đi, nếu chú em cưới một cô gái trong thành phố, đời này cậu ấy cũng chỉ có thể sinh một đứa nhỏ, nhưng nếu cậu ấy cưới con gái trong thôn chúng ta, hai gia đình nông thôn thì có thể sinh hai thai, em gái đó của con cũng có hộ khẩu của thôn chúng ta, thân thể rắn chắc, ai nhìn cũng nói là mệnh sinh con trai, nếu chú út xem mắt với cô ấy, bảo đảm ba năm cho mẹ bế hai cháu trai."
Lời nói của Lương Phương hết sức khoa trương, Lăng Điềm nghe cũng sắp trợn trắng mắt, nhìn dáng vẻ có thể cam đoan sinh con trai sinh con gái, ánh mắt đó dứt khoát đi xin giải Nobel luôn đi.
Nhưng không cần nói, lời này của Lương Phương thật đúng là nói tới đáy lòng bà cụ.
Ngay từ đầu bà muốn con trai ở trong thành phố, tốt nhất chính là để con gái hai giới thiệu giúp một cô gái trong thành phố thích hợp, hiện giờ nghe con dâu hai nói như vậy, bà mới nhớ tới bây giờ không phải là lúc muốn sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu, quốc gia quy định, nếu bạn vượt qua số lượng có thể sinh, nhà ở đều dỡ ra cho bạn.
Bà cụ ở nông thôn mấy năm nay cũng thấy không ít người bởi vì muốn sinh con trai, chấp nhận bồi cả gia tài vào, trong lòng lập tức có chút lo sợ, bởi vậy vẫn là cưới con gái trong thôn tốt, ít nhất có thể sinh hai đứa, bởi vậy tỷ lệ sinh con cũng lớn hơn một chút.
"Đa Lộc, chị dâu con nói đúng, chờ con trở vê con ở nhà mấy ngày, mẹ bảo bác ba con giới thiệu giúp con mấy cô gái thích hợp."
Bác ba ở trong miệng bà Thái là một bà cụ trong tộc ở trong thôn bọn họ gả đến thôn bên cạnh, hiện giờ chuyên chức vụ làm bà mai, nam nữ chưa lập gia đình ở mười dặm tám thôn, bà ta đều rõ như lòng bàn tay.
"Mẹ, em gái đó của con...' Lương Phương nóng nảy, không phải nên để Vạn Đa Lộc và em gái đó của bà ta gặp nhau sao, không phải bà ta khoác lác, tuy rằng coi như em gái bà ta không đẹp, ăn diện một chút diện mạo vẫn rất có thể lừa người, mới mười chín, cũng tươi non hơn Trương Hồng đó.
"Đa Lộc, nghe lời mẹ, tuổi con không nhỏ, nên quyết định hôn sự rồi."
Bà Thái không phản ứng con dâu hai, coi bà ta là đô ngốc à, chỉ tính tình đó của cô ta, bà cũng không dám dẫn đứa em gái ở nhà mẹ đẻ được bà ta khoác lác vào nhà, đừng đến lúc đó dạy hư đứa con trai hiếu thuận của bà.
"Mẹ, việc này không vội, con vừa nãy đang muốn nói một chuyện với chị hai còn có anh rể hai."
Vạn Đa Lộc vẫn im lặng ăn phần ăn sáng của mình, đối với những lời nói vừa nãy của Lương Phương, ông ta vào tai trái ra tai phải, căn bản là không để ở trong lòng.
Thật ra con con gái thực sự quan trọng như vậy sao, cha mẹ ông ta sinh bốn đứa con, kết quả có chuyện gì vung tiền còn không phải là chị hai và anh rể hai sao, cho nên ông ta vẫn cảm thấy được, đứa nhỏ chỉ cần nuôi thật tốt, trai gái cũng không quan trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận