Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 202: Đến Nhà 1

Chương 202: Đến Nhà 1Chương 202: Đến Nhà 1
Kim Phượng nghĩ tới con số ấy bắt đầu nhịn không được lá gan run rẩy, nhiều tiền như vậy, người trong nhà cả đời không làm gì cả cũng xài không hết, đến lúc đó còn không phải muốn mua cái gì thì mua cái đó, còn có nhà ở, lúc trước vẫn là cô ta nóng nảy, tuy rằng cưỡng ép hai ông bà già chết tiệt chuyển đi, lại không nghĩ tới nhà ở sẽ sung công, ban đầu một nhà bọn họ còn có thể ở nhà lầu rộng rãi, sau này đến ngay cả căn nhà lầu đó cũng thành nhà của mấy gia đình ở chung, một nhà bốn người bọn họ đã chiếm hai gian trong đó, phòng bếp phòng tắm đều dùng chung với mấy gia đình khác nhà người ta.
Mấy năm nay Kim Phượng ở vô cùng nghẹn khuất, hiện giờ rất tốt, nhà cửa cũng đều đã trở lại toàn bộ, những người vốn ở trong nhà đều bị đuổi đi, bởi vì dù sao Hải Bác Xương vẫn là đứa con duy nhất của hai vợ chồng già, nếu không phải hai ông bà già bỗng nhiên động tâm tư bán nhà, hiện giờ bọn họ vẫn thoải mái ở trong căn nhà lầu đó, cũng không ai dám đuổi bọn họ ra ngoài.
Cô ta đã suy nghĩ cẩn thận, chờ lần này đón người trở về, cô ta sẽ không làm mình làm mẩy với bọn họ nữa, cho dù muốn ầm ï, cũng phải chờ lừa sạch tiền tài trong tay hai ông bà già chết tiệt rồi nói sau.
"Con còn muốn loại băng đô phía nam nhập vào nữa."
Ánh mắt Hải Nhất Huyên sáng long lanh, nhân cơ hội yêu cầu lợi ích cho mình, hiện giờ đồ cài tóc thịnh hành ở Cảng Thành, trên cài tóc màu đen có một cái nơ bướm thật to, thời thượng lại đẹp, bên cạnh cô bé không ít bạn học đều có, cô bé cũng muốn.
"Được được được, đều mua cho con."
Kim Phượng không chút nào để ý mà hứa hẹn, không phải là mấy cái cài tóc thôi sao, có thể giá trị bao nhiêu tiên, chờ hai ông bà già đó trở về cùng bọn họ, để bọn họ ra tiền mua, nói thế nào Huyên Huyên cũng là cháu gái ruột của bọn họ, từ nhỏ đến lớn bọn họ chưa từng tiêu một phân tiền trên người cháu gái, là thời điểm để bọn họ bồi thường.
Hải Nhất Huyên vừa nghe vậy vui sướng nở nụ cười, ngay cả quần áo cũ cô bé mặc trên người sớm đã không thích cũng không để ý.
Hải Bác Xương không phản ứng mẹ con bên kia, nhìn con trai dáng người cao ngất, mi thanh mục tú, trong mắt hiện lên vài phần hài lòng, đứa con này chính là kiêu ngạo lớn nhất của anh ta, tin rằng cha mẹ nhìn thấy cháu trai Thân Thần này, một ngày nào đó sẽ tha thứ anh ta.
"Khi ông nội bà nội con điều xuống cơ sở rèn luyện con mới ba tuổi, nhưng lúc bọn họ ở đây cưng chiều nhất chính là đứa cháu trai con đây, nhất là bà nội con, mẹ con không kiên nhẫn trông nom con, khi đó chính là bà nội con mỗi ngày tan lớp trở về từ trường học, đổi tã giúp con, nấu sữa và cháo gạo kê cho con, còn nhớ rõ bức ảnh ông nội bà nội con mà cha cho con xem không, đến lúc đó gặp được phải gọi người, nói nhiều một chút chuyện mấy năm nay của nhà chúng ta, nói con nhớ bọn họ cỡ nào, nói đến khi bọn họ mềm lòng mới thôi, biết không?”
Hải Bác Xương biết đứa con này của anh ta sớm thông minh nhạy bén, nhưng vừa ra đến trước cửa, anh ta vẫn phải lặp lại một lân nữa cho chắc.
"Cha, cha yên tâm."
Hải Nhất Thần ngoan ngoãn gật đầu, đáy mắt hiện lên một sự khôn khéo.
"Con sẽ nói cho ông nội bà nội, mấy năm nay cha cũng không sống khá giả, từ sau khi ông nội bà nội bị điều xuống cơ sở rèn luyện cha đã hối hận, mỗi khi sinh nhật bọn họ, cha đều một mình trốn ở trong phòng lén khóc, mấy năm nay, cha vẫn muốn tìm bọn họ, đáng tiếc không tìm thấy, lần này thật vất vả nghe thấy tin tức của bọn họ, đặc biệt đến mời bọn họ trở về."
Tràng nói này của Hải Nhất Thần khiến Hải Bác Xương liên tục gật đầu, đứa con này một tí đã thấu triệt, còn khiến người ta thích hơn đứa con gái đức hạnh chỉ biết ăn diện của vợ anh ta.
Hơn nữa con gái sớm hay muộn cũng là của nhà người khác, con trai mới là gốc rễ của nhà họ Hải bọn họ, anh ta cũng không tin cha nhìn thấy đứa cháu trai xuất sắc này, còn có thể nguyện ý đem toàn bộ tài sản để người ngoài được lợi.
Cả nhà chuẩn bị thỏa đáng, tràn đầy tin tưởng tiến tới địa chỉ đã nghe ngóng được. ...
"Bà chủ Vạn, đứa con trai này của cô thật sự rất khiến người ta thích đó."
Một người phụ nữ trẻ tuổi được tiểu thái tử gọi một tiếng chị cười run rẩy hết cả người, năm nay cô ta cũng hai mươi tám, còn bị đứa nhỏ bảy tám tuổi gọi chị, thật sự là mắc cỡ chết người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận