Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 85: Trả Thù 1

Chương 85: Trả Thù 1Chương 85: Trả Thù 1
Sau khi Hải Đại Phú và Lan Tú Mai sửa lại án xử sai thật ra hoàn toàn có thể trở lại trường học ban đầu nhậm chức, lúc trước bọn họ nguyện ý lưu lại, nói thật hoàn toàn ngoài dự đoán của lãnh đạo trong huyện, đó chính là giáo sư đứng đầu của các trường đại học, dạy trường học nào mà không được, đừng nói trường tiểu học công xã bọn họ, trường trung cấp và cấp 3 trong huyện còn khóc nháo muốn cướp người kia kìa, cấp trên thế nhưng đặc biệt quan tâm, đối đãi rất tốt với hai vị giáo sư, tuy rằng bây giờ bọn họ cũng chỉ là giáo viên tiểu học bình thường, nhưng ngàn vạn lần không thể thực sự đối đãi với người ta như giáo viên tiểu học.
"Sao, sao có thể."
Hoàng Liên Hoa giật mình một chút, cô ta từng nghe cha cô ta nói qua, hai vị giáo sư đó lúc trước bị điều xuống cơ sở rèn luyện để cải tạo, vốn không có thân thích gì ở nơi này, ba đứa nhỏ cô ta đuổi đi, làm sao có thể có quan hệ với bọn họ chứ.
"Cho dù là thật thì thế nào, dù sao trước kia trường tiểu học chúng ta không có bọn họ cũng rất tốt, là ba đứa nhỏ đó phạm lỗi trước, cho dù ầm ï đến cấp trên, chân lý cũng đứng ở chỗ tôi."
Hoàng Liên Hoa vịt chết còn mạnh miệng, kiên quyết không chịu thừa nhận sai lầm của mình.
"Hiện tại mọi người đi rồi, nói nhiều như vậy lại có tác dụng gì, sau này nên thế nào thì cứ thế đó."
Lưu Bá Ngôn cam chịu một hồi, hôm nay hùng tâm tráng chí bởi vì hai giáo sư xuất hiện một lần nữa dấy lên lập tức đã bị dập tắt. Ông ta nhìn Hoàng Liên Hoa vẫn như cũ, buông tiếng thở dài, xoay người rời đi.
Bóng dáng còng xuống, giống như lập tức già đi mười tuổi.
"Giáo sư thì rất giỏi sao, chính sách thay đổi xoành xoạch, ai biết khi nào hai người bọn họ lại bị nhốt nữa." Hoàng Liên Hoa không phục nói thầm vài câu.
Tâm lý Triệu Kiến Hồng cũng căm tức, dù sao vừa này cô ta còn nghĩ về sau thêm hai giáo viên thì thoải mái rồi, ai ngờ đến Hoàng Liên Hoa này ngày đầu tiên đã đắc tội khiến người ta chạy đi, sau này nhiều học sinh như vậy đều là ba bọn họ quản, ngẫm lại khiến cho người ta đau đầu.
Nhưng tính tình cô ta khéo léo, hiện giờ Lưu Bá Ngôn lại không ở đây, còn thiện ý an ủi Hoàng Liên Hoa vài câu, ngược lại khiến Hoàng Liên Hoa càng cho rằng mình không sai. ...
"Tráng Tráng của chúng ta thật lợi hại, chữ biết được còn nhiều hơn cô giáo." Vạn Kim Chỉ thán phục khen ngợi, ban đầu tiểu thái tử nghĩ mẹ sẽ tức giận, không nghĩ tới lại còn khen ngợi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nước mắt cũng ngừng.
"Là em sinh quá tốt." Lăng Quốc Đống nói với vợ.
"Không đúng, là anh dạy rất giỏi." Vạn Kim Chi nắm tay chồng, buồn nôn nhìn anh ta trả lời.
"Hai chúng ta đều tốt, cho nên mới sẽ có ba đứa nhỏ giỏi như vậy." Lăng Quốc Đống giang hai tay, ôm lấy vợ và ba đứa nhỏ vào trong lòng, người một nhà ôm thành một cục.
"Nếu đứa nhỏ của chúng ta đều thông minh hơn giáo viên trong trường, vậy dứt khoát không đi học nữa, cứ ràng buộc cho chú Hải và thím Lan dạy, bây giờ bọn họ cũng không có đứa con của mình, sau này chúng ta cứ coi bọn họ như cha mẹ mà hiếu thuận, chăm sóc bọn họ về già."
Lăng Quốc Đống sờ đầu của con trai con gái: "Trẻ con nhà chúng ta không thể tủi thân." Vạn Kim Chi cũng gật đầu, cảm thấy tư thế này của chồng nhỏ không hay lắm, hao hết sức rút tay ra ôm ngược lại người một nhà, như vậy mới khiến cô ấy có cảm giác của chủ gia đình.
Chờ an ủi đứa nhỏ xong, lại hỏi thăm tin tức từ đầu tới cuối ở chỗ của chú Hải và thím Lan, Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống cười từ lúc ra khỏi sân nhà chú Hải, trở lại cửa nhà mình, sắc mặt lập tức thay đổi, đâu còn dịu dàng khi đối mặt với đứa nhỏ.
Hai vợ chồng nhìn thoáng qua, đều hiểu ý nghĩ của đối phương. Ức hiếp đứa nhỏ của hai người bọn họ, lão thọ tinh thắt cổ - sống không kiên nhẫn rồi.
%S& Eñ: Nó có nghĩa là chán sống, sống thiếu kiên nhẫn. ...
Năm nay Hoàng Vệ Đông đã 58, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hết mức cũng chỉ là một bí thư công xã, làm một người sinh ra ở gia đình nông dân bình thường, thậm chí chưa từng đi học mấy năm, có thể làm đến vị trí này, trên thực tế đã vô cùng không tệ. Mắt thấy mình cũng sắp đến tuổi về hưu, Hoàng Vệ Đông lo lắng cho con gái, nghĩ thừa dịp khi mình còn ở trên vị trí này, có nhiều lợi ích hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận