Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 128: Khen Không Ngớt

Chương 128: Khen Không NgớtChương 128: Khen Không Ngớt
Tuy rằng nhà mình sống cuộc sống thế nào thì nhà mình biết rõ, nhưng mỗi ngày bên ngoài cứ mở miệng là hô lão nhị phế vật, có vài cô gái so mọi điểm đều không thể so được với vợ anh ta, nhưng vẫn cảm thấy chồng của bọn họ tốt hơn người không biết làm việc nặng nhọc như anh ta, mà khoe khoang ở trước mặt vợ anh ta, thi thoảng còn nói chuyện khiêu khích, những chuyện này Lăng Quốc Đống cũng đều để trong mắt, nhớ trong lòng.
Nói một câu không biết xấu hổ, thì anh ta biết vợ anh ta thích anh ta như vậy, nhưng anh ta cũng muốn khi ra ngoài, người ta có thể khen Kim Chi, khen cô ấy lúc đầu có mắt chọn chồng tốt, chọn trúng một người có tiềm lực như anh ta, không có lý nào vợ anh ta ưu tú như vậy, đến cuối cùng người chồng quan trọng nhất lại trở thành điểm yếu của cô ấy.
Lăng Quốc Đống rất vui vẻ, nhìn vợ mình hất cao đầu giống như con gà trống chiến thắng, lại càng khẳng định ý kiến tham gia thi đại học của mình.
Lời giải thích của Vạn Kim Chỉ lọt vào trong tai của mấy thanh niên trí thức lại có hơi kỳ quái, tiếng Anh là một hệ thống ngôn ngữ hoàn chỉnh, chứ không phải chỉ đọc sách, nghe phát thanh là biết, lẽ nào đối phương thật sự là thiên tài ở phương diện ngôn ngữ, nhưng tại sao ngữ văn tiếng mẹ đẻ của mình anh ta mới thi được có chút điểm đó thôi.
Suy nghĩ trong lòng xoay chuyển đủ kiểu, nhưng lý do mà Vạn Kim Chi đưa ra, thực sự cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác, có lẽ kiếp trước Lăng Quốc Đống là người ngoại quốc, nhưng kiếp này đầu thai ở Hoa Quốc, cho nên mới có thể nói tiếng Anh trôi chảy như vậy.
Các thanh niên trí thức bị đả kích đến hỏng rồi, tự mình vùi đầu khổ luyện còn không bằng một người chưa từng đi học, kiến thức cơ bản rớt lại phía sau bọn họ rất xa, cho dù thành tích của mình cũng không tệ, nhưng có thế nào vẫn có một loại cảm giác đau lòng.
Người trong thôn thì không nghĩ nhiều như vậy, Vạn Kim Chi nói như vậy thì bọn họ vẫn tin.
"Từ trước tôi đã biết đứa nhỏ Quốc Đống này thông minh rồi mà lại, tôi nói với vợ Hữu Điền là ngực đứa trẻ này có nốt ruồi, chứng tỏ ngực mang chí lớn, tương lai đã định trước sẽ thăng chức rất nhanh, đáng tiếc vợ Hữu Điền không tin lời tôi, cho thằng ba và con bé Mỹ Lệ đi học, bằng không bây giờ Quốc Đống đã sớm đi làm ở huyện thành rồi."
Một bà cụ mặc áo bông hoa hòe, trên đầu buộc khăn mặt chỉ để lộ ra hai con mắt, đang ở đó nói một cách vô cùng vẻ vang, hơn nữa còn cảm thán người của nhà họ Lăng cũ không nghe lời bà ta, bằng không bây giờ con trai lên đại học cũng là bọn họ được hưởng vinh quang.
Vạn Kim Chỉ rất kinh ngạc, ngực của chồng cô ấy có một nốt ruồi, không phải nên chỉ có mình cô ấy biết thôi sao, lẽ nào khi chồng cô ấy tắm rửa đã bị nhìn lén! Thế này khiến một người phụ nữ nhỏ nhen như cô ấy tức chết mất.
"Bà đừng nói nữa, tôi cũng biết đấy nhé. Lúc nhỏ mấy anh em Quốc Đống đi ra ao bơi chó, tôi chỉ vào hai xoáy trên đầu nó, nói với vợ Hữu Điền đứa nhỏ đầu hai xoáy thông minh lắm, mà vợ Hữu Điền cũng có nghe tôi đâu.”
Lại có người mở miệng, Vạn Kim Chi thở phào nhẹ nhõm, cũng may mất đi sự trong sạch là chồng lúc nhỏ, thế này cũng trách phong tục của thời đại này, nhưng sự trong sạch của chồng cô ấy sau này, cô ấy sẽ bảo vệ cho thật tốt.
"Còn nữa, tôi biết Quốc Đống..." "Tôi biết khi nó ba tuổi..."
"Tôi biết khi nhỏ nó tè dầm..."
Một đám người nói lung tung, bắt đầu thảo luận vê chuyện rốt cuộc mình phát hiện ra Lăng Quốc Đống là một người đọc sách trời sinh thông minh từ khi nào, như thể mình không nói ra một cái, sẽ có vẻ nhãn lực của mình không đủ vậy, cũng đã sớm quên mất những điều chướng mắt về anh ta lúc đầu rồi.
"Không ngờ, cuối cùng vẫn là Quốc Đống làm đội bảy chúng ta nở mày nở mặt, ngày mai ra ngoài hỏi xem, toàn bộ công xã ngoại trừ thanh niên trí thức ra, còn có ai thi được điểm cao như vậy nữa không?"
Tuy rằng thanh niên trí thức đã dời hộ khẩu về đội sản xuất, nhưng đối với đại đa số người trong thôn mà nói, bọn họ vẫn là người ngoài, những người này thi tốt hay thi kém cũng không quá liên quan trực tiếp tới bọn họ. Nhưng Lăng Quốc Đống thì khác, anh ta là người của thôn Đường Thạch sinh trưởng ở địa phương, anh ta thi được thành tích tốt như vậy, qua hai tháng nữa năm mới đến thăm, mọi người nói chuyện ngoài mặt cũng có hào quang.
"Tôi thấy đứa lớn và đứa bé còn có cả Tráng Nhi nhà cháu cũng lớn lên lanh lợi, bây giờ còn đi theo đám người chú Hải học nữa, nói không chừng tương lai lại là ba sinh viên đại học."
Bạn cần đăng nhập để bình luận