Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 338: Cả Nhà Du Lịch Cổ Đại 42

Chương 338: Cả Nhà Du Lịch Cổ Đại 42Chương 338: Cả Nhà Du Lịch Cổ Đại 42
Mà vừa hay, Lăng Quốc Đống cũng không cần chứng cứ, chức vụ của người ta là gì cơ chứ, là một pháp sư hệ mộc đó, với ma lực ngưng tụ mà anh ta có được đã đủ để anh ta khống chế thực vật làm tai mắt cho mình.
Trong mấy ngày nay, lời nói và hành động bí mật của các phi tân này đều không lọt khỏi tâm mắt anh ta, dù bây giờ không có chứng cứ thì anh ta cũng không đổ oan cho bất cứ ai.
Trong hoàn cảnh này, đế vương phong kiến cũng có chỗ tốt, anh ta nói cái gì thì cái đó chính là thánh chỉ, còn nữa, có chứng cứ hay không không quan trọng, quan trọng là có thể tạo ra chứng cứ.
"Đức phi, nguyên Lưu tần, Lưu quý nhân, Giang tần..." Tiểu thái giám đọc một loạt tên các nương nương có chức vị quý nhân trở lên, gia đình họ cũng có chút bối cảnh, duy chỉ đọc thiếu mất tên Nghiên quý nhân: “Cách chức làm cung nữ, đày vào lãnh cung.
"Hoàn thường tại, Phương thường tại... Cách chức làm thứ dân, chuyển đến Từ Tâm Am thắp đèn bầu bạn với phật, suốt đời không được ra khỏi chùa."
"Bệ hại"
Đức phi và vị Lưu cung nhân mới bị cách chức không lâu, nay lại bị biếm chức lần nữa vốn còn rất tự tin, sau khi nghe tên thái giám đó tuyên chỉ thì chân tay mềm nhữn ngã ngồi trên bậc cầu thang.
Chứng cớ gì cũng không có bệ hạ lại định tội các cô ấy, lẽ nào bệ hạ muốn bị sử quan ghi là hôn quân?
Còn nữa gia thế họ ngoại của các cô ấy vô cùng hiển hách, dù bệ hạ có nhận định các cô ta phạm sai lầm thì vẫn phải nể mặt nhà mẹ đẻ, nể mặt các hoàng nhi, không thể xử phạt các cô ta quá nặng tay.
Đại hoàng tử Lăng Diễm ngốc lăng hoàn toàn, rõ ràng là chuyện cậu và thái tử đánh nhau, sao bỗng dưng mẫu phi cậu lại bị giáng xuống làm một cung nữ tỉ tiện, còn bị nhốt vào lãnh cung nữa.
"Người đâu, mau đưa những người này xuống."
Lăng Quốc Đống không sợ, bây giờ anh ta là vị thân chuyển thế trong lòng bách tính, đủ lông đủ cánh, hơn nữa anh ta cũng cảm thấy thật phiền phức khi mỗi lần bãi triều, anh ta muốn về thẳng cung thăm vợ và các con lại bị một người phụ nữ nào đó, khi thì ngâm thơ, nhảy múa hoặc là khóc lóc dàn dụa ngăn cản.
Lần trước, không nhờ anh ta né nhanh, sợ là anh ta đã đúng trúng một cung nữ đang bịt mắt chơi trốn tìm bất ngờ từ sau núi giả nhảy ra rồi, thiếu chút nữa thân thể thuần khiết của anh ta đã bị vấy bẩn.
Lần này vừa hay, đuổi đám người phạm tội đó đi thật xa, số người ít ỏi còn lại chắc sẽ yên phận hơn, sẽ không quấy rầy anh ta nữa.
Mấy ngày sau đó, tấu chương khuyên ngăn việc Lăng Quốc Đống tự ý biếm truất hàng loạt phi tần trong cung được dâng lên trên buổi chầu sáng nhiêu không đếm xuể, nhất là nhà mẹ đẻ của Đức phi và nguyên Lưu quý phi, nhờ cậy quan hệ khắp nơi.
Không vì hai đứa con gái này cũng phải vì mấy đứa hoàng tử mà họ sinh ra, thân làm mẫu phi, họ không thể để bản thân dính chút vết nhơ nào được.
Đáng tiếc dù số lượng tấu chương có nhiều hơn nữa cũng bị một câu của Lăng Quốc Đống phản bác lại, anh ta nói họ có ý mưu hại thái tử, âm mưu phá vỡ căn cơ Đại Khánh, nếu các vị đại thần dâng tấu, phải chăng đó cũng là những điều các ái khanh ấp ủ trong lòng. Hậu cung thiếu đi mấy âm thanh phiền phức đó có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều, bọn nhỏ nói chuyện tình yêu, hưởng thụ cách sống khác xa với thời hiện đại, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ phải sống ở đây đến hết đời.
Bỗng vào một ngày nọ, khi tất cả mọi người tỉnh giấc sau giấc mộng dài, mọi thứ lại thay đổi rồi.
Yên Đế ngủ rất không ngon giấc, hắn chợt mở mắt ra, thở hổn hển vài ngụm khí.
"Bệ hạ, người ngủ mơ sao?"
Phúc Thọ là đại thái giám bên người hoàng đế, tối nay đến phiên ông ta gác đêm, ông ta bước từng bước nhẹ nhàng đến cạnh Yên Đế, khom lưng hỏi.
Yên Đế nhìn khắp xung quanh, hắn trở lại rồi.
"Thái tử, mau gọi thái tử đến đây cho trãm."
Một người thông minh như Yên Đế, đương nhiên đã mơ hồ đoán được người chiếm giữ thân thể mình có lai lịch thế nào, cũng biết thái tử của hắn, sợ rằng đó chỉ là một phen kỳ ngộ.
Nhưng ban đầu là hắn sai, hắn sẽ sửa, hắn muốn chứng minh với thái tử, hắn cũng là một người phụ hoàng tốt.
"Bệ hạ." Vẻ mặt Phúc Thọ có chút kỳ quái, càng thêm tin tưởng là bệ hạ đang nói mớ: "Năm ngoái cung thái tử bị cháy, thái tử điện hạ đã đi rồi."
Ông ta dè dặt nhìn bệ hạ, không biết trong mơ người và thái tử đã xảy ra chuyện gì, không thì sao vừa tỉnh lại, người đầu tiên bệ hạ hỏi đến lại là tiểu thái tử.
"ĐỊ?"
Yên Đế không dám tin, hắn vén chăn lên rồi chạy thẳng về phía cung điện, dọc theo đường đi, không ai dám ngăn hắn, chỉ dám chạy theo sau lưng hắn.
Cung thái tử bị cho là nơi chẳng lành, tuy sau trận hỏa hoạn đã được dọn dẹp một phen nhưng vẫn hình dung được nơi đây đã từng phải trải qua một trận hỏa hoạn lớn đến thế nào.
Lửa nóng cháy người, đau đớn đến thế nào cơ chứ.
Chân Yên Đế mềm nhũn, quỳ gối trước cung điện hoang vắng rồi gào khóc như mới mất đi đứa con bảo bối mà hắn yêu thương nhất. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận