Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 103: Nhát Gan

Chương 103: Nhát GanChương 103: Nhát Gan
Cô ta chỉ đơn giản là bắn tiếng đe dọa, ngoại trừ huyết thống tình thân ra, thì thời buổi này ai còn được phép nhận con thừa tự nữa, thế nhưng ông Lăng đang trong cơn giận, nghe lời mới được phân nửa, đã đứng bật dậy muốn đi đến nhà đứa con trai thứ hai, dạy dỗ anh ta một trận.
Nhưng lão già này không biết chút suy nghĩ nhỏ nhặt này của mình, còn không phải là vì cảm thấy hai vợ chồng già nhà ngươi ta là giáo sư, có thể ôm bắp đùi của người ta rồi sẽ không còn thích người cha ruột quê mùa này như ông ta nữa, nói một tiếng dễ nghe thì chỉ là nhận cháu gái và cháu trai nuôi, nếu như cho ông ta một cơ hội, sợ là ông ta cũng sẽ trực tiếp nhận người ta là cha nuôi rồi.
Ông Lăng càng nghĩ càng cảm thấy đây là một vấn đề to tát, tức đến run tay, lập tức đi ra ngoài, băng qua hàng rào cổng, thấy bà vợ già vẫn không có động tĩnh gì, ông ta lại dừng bước chân, quay đầu lại, liếc mắt nhìn bà ta.
"Bà nó, sao bà không tức?" Ông ta còn tưởng bà vợ già nhà mình sẽ đi cùng ông ta tới dạy dỗ tên súc sinh quên hết gốc rễ này chứ.
"Đi cái gì mà đi, đứa con dâu đó của chúng ta một tay bóp chết một con gà, hai tay vật đầu một con trâu, bộ xương cốt già yếu này của tôi, có đủ cho nó thụi một cú không?" Từ Ái Quyên nghiêng cổ, chẳng muốn để ý đến lão già ngu xuẩn này.
"Sợ cái gì, Vạn Kim Chi sức lớn, nhưng lẽ nào cô ta thật sự đánh ba mẹ chồng được chắc, nó cũng không sợ thiên lôi đánh xuống sao, hôm nay tôi nói luôn ở đây, đợi lát nữa tôi đi dạy dỗ cô ta một trận, nếu như cô ta dám ra tay, tôi sẽ đi hỏi nhà thông gia xem dạy dỗ con gái kiểu gì."
Ông Lăng sợ mất một giây, nhưng lời đã nói chình ình ra đó cả rồi, nếu như mình không đi, chẳng phải rất mất mặt hay sao?
"Ông đi đi, chẳng ai cản ông." Từ Ái Quyên phất tay, lại liếc mắt nhìn con dâu cả ở bên cạnh: "Tôi thấy vừa rồi chị cũng rất tích cực đấy, hay là chị đi cùng ba chị tới dạy dỗ nhà thằng hai một chút đi, vừa rồi những lời đó chị nói hay lắm, cũng nói cho người trong thôn nghe đi."
Ông Lăng không nghe ra được lời châm biếm trong miệng bà vợ già, mà nhìn về phía con dâu cả ở một bên với vẻ mặt hơi mong đợi, đương nhiên, ông ta chắc chắn sẽ không thừa nhận mình đã bị lời nói của vợ dọa sợ, muốn dẫn thêm vài người cho có thêm can đảm.
"Con... con cũng chỉ là chị dâu của bọn họ... đều là ngang vai ngang vế... lời này không nên do con nói." Nụ cười của Triệu Mai cứng đờ, không hiểu sao hôm nay mẹ chồng lại không dễ lừa như thế.
Ông Lăng vừa nghe con dâu từ chối, trong lòng thất vọng hơn vài phần, chỉ đáng tiếc thằng cả và thằng ba cũng không có ở nhà, bằng không ngược lại còn có thể kêu bọn họ đi cùng.
Loại chuyện cãi nhau này vốn phải nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong, đang ngay lúc cơn giận vọt lên tận óc, hoàn toàn không còn lý trí, thì bây giờ lại bị đả kích, khí thế vừa rồi đó của ông Lăng đã mất hơn nửa, lúc này trên cơ bản chỉ là miễn cưỡng chống đỡ.
"Vậy tôi đi, tôi phải mắng bọn chúng một phen." Ông ta đứng ở cửa, nói với bà vợ già.
"Được được được, khi mắng nhớ bảo vệ mình cho tốt, chân tay già yếu cả rồi, không chịu được vài cú ngã đâu." Từ Ái Quyên cắn hạt dưa, cái này vừa mới rang xong vào hôm qua, năm này dùng để chiêu đãi khách, nhưng bà ta thèm ăn, mới vốc một nắm từ trong lon thiếc ra.
Hạt hướng dương béo tròn, sao lên thơm nức, trên vỏ còn mang theo vị muối nhẹ, cắn một hạt lại muốn cắn thêm hạt thứ hai.
"Tôi đi thật đó, tôi không tin cô ta còn dám ra tay với tôi." Ông Lăng ngoài mạnh trong yếu.
“Tách tách"
"Dám ra tay với tôi, cô ta muốn tạo phản chắc." Ông Lăng nhìn thấy bà vợ già như vậy, đôi mày nhướn lên, thật sự muốn về phòng cướp hạt trong tay bà ta.
"Tách tách!" Vẫn là tiếng cắn hạt như cũ.
"Tôi...
"Ba..." Ông Lăng còn chưa nói xong, thì Vạn Kim Chi đã vừa cười vừa đi vào, ý cười thân thiết đó ở trong mắt ông ta lại giống như tu la đòi mạng, ông ta óa một tiếng, sợ đến mức chạy về phòng, ngồi vào vị trí lúc đâu của mình, cầm tẩu thuốc lên nhanh chóng hút vào hơi cho bình tĩnh.
Nhát gan!
Từ Ái Quyên nhìn sắc mặt trắng bệch của ông chồng bên cạnh, một cái giường đất nằm nhiều năm như vậy rồi, có ai lại không hiểu tính cách của nhau, nếu như ông ta thật sự cứng rắn như vậy, dám dạy dỗ hai vợ chồng thằng hai, thì mình cũng dám viết ngược tên của mình lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận