Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 122: Quyết Tâm Đi Thi 4

Chương 122: Quyết Tâm Đi Thi 4Chương 122: Quyết Tâm Đi Thi 4
"Moa... moa...'
Tiểu Thái Tử thơm lên mặt ba mẹ mỗi người một cái, bàn tay nhỏ béo múp siết thành nắm đấm vung lên: "Cố lên cố lên!" Biểu cảm vô cùng đáng yêu, khiến Vạn Kim Chi không nhịn được cơn ngứa tay nhéo thêm một lúc.
Sau khi nhéo con trai xong, hai vợ chồng cũng không nói nữa, mà nhìn về phía hai đứa con gái, suy nghĩ nhỏ bộc lộ trong lời nói.
Trong lòng hai chị em cười thầm, không có cách nào khác, đành học theo bộ dạng của em trai, cũng thơm ba mẹ mỗi người một cái để khích lệ như dỗ trẻ con, hai vợ chồng nhìn ba đứa con đáng yêu, lập tức cảm thấy vô cùng tự tin.
Bao gồm cả Vạn Kim Chi, cô ấy thề, cho dù gặp phải đề bài mà mình không biết làm, cô ấy có viết bừa cũng phải viết hết cả bài.
Hôm nay người tới tham gia thi cử thật sự không ít, có vài thanh niên trí thức cùng công xã cũng ở điểm thi này, gặp mặt còn chào hỏi nhau, điều càng khiến người bất ngờ hơn, chính là bọn họ còn gặp được bóng dáng của cậu ba nhà họ Lăng là Lăng Quốc Phú ở ngoài cổng trường.
"Thằng ba cũng tới tham gia thi đại học à, cũng phải thôi, trước đây nó cũng là học sinh trung học mà, ba mẹ nói thành tích của nó tốt, nhưng vì không muốn tăng thêm gánh nặng cho gia đình nên mới không học tiếp, chắc hẳn lần này thi đại học nó cũng rất có hy vọng đây." Lăng Quốc Đống cảm thấy mình không nhìn lầm người, người vừa đi vào trong điểm thi trường cấp hai của huyện đó chính là em trai của anh ta.
"Cũng không nghe thấy ba mẹ nói gì, lẽ nào định thi đỗ mới tạo bất ngờ cho người nhà sao?" Vạn Kim Chi nhìn theo hướng tâm mắt của chồng mình, bóng lưng đó quả thực rất giống chú út, bộ quần áo trên người đó, còn là bộ mà cách đây không lâu cô ấy đã thấy chú út từng mặc.
Lăng Kiều cũng không nhớ chú ba ở thế giới này có từng tham gia thi đại học không, khi đó nhà họ Lăng vẫn chưa chia nhà, cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói ông bà nội nhắc tới, có khả năng lớn nhất cũng là chú út cảm thấy mình có lẽ không thi đỗ, lén lút giấu mọi người đi báo danh, không thi đỗ thì coi như chuyện này chưa từng xảy ra, mà thi đỗ rồi, hiển nhiên chính là làm rạng danh tổ tông, là chuyện tốt đáng để tuyên bố rộng rãi.
Cô ấy thật sự không đoán sai, Lăng Quốc Phú quả thực nghĩ như vậy, chỉ là không ngờ vận may của mình lại kém như vậy, vừa vặn cùng trường thi với anh hai và chị hai nhà mình, lại còn bị bắt gặp. Bây giờ anh ta vẫn cho rằng tất cả đều thần không biết quỷ không hay, bao gồm cả vợ anh ta cũng không biết chuyện anh ta đã báo danh thi đại học.
Hai vợ chồng cũng không có hứng thú đối với việc chú út có báo danh hay không, cách thời điểm bắt đầu thi còn một lúc nữa, hôm qua đã đi xem thử, nên không tồn tại chuyện bất ngờ không tìm được trường thi.
Lúc này bên ngoài trường thi đông nghịt thí sinh tới tham gia thi đại học và người nhà của thí sinh, ngoại trừ thanh niên trí thức, thì bên cạnh thí sinh bản địa đều có một đống người nhà vây quanh, bọn họ bàn bạc về chuyện thi đại học, thảo luận về vấn đề ôn tập, hơn nữa còn luân phiên kể cả nhà mong chờ vào bọn họ.
Gia đình Vạn Kim Chi lại không giống người khác, ngược lại bắt đầu thảo luận xem thi xong đi ăn cái gì, lập tức rước lấy một loạt ánh nhìn chăm chú của người bên cạnh, đợi đến khi gần đến giờ, hai vợ chồng mới đi vào trong trường với vẻ lưu luyến không rời.
Nội dung thi của thí sinh bình thường tổng cộng có bốn môn, chia ra thi hai ngày, Lăng Quốc Đống báo danh thi khoa ngoại ngữ, nên sáng ngày thứ ba còn phải thi thêm một môn tiếng Anh. Những ngày này, cả gia đình đều ở nhà khách, từ trường thi đi ra, cũng không có người nào hỏi bọn họ thi thế nào, chỉ sợ mang tới áp lực cho bọn họ.
Đợi một môn cuối cùng thi xong, tảng đá đè trong lòng cuối cùng cũng không còn nữa, cuối cùng Hải công công cũng có tâm trạng hỏi hai người cảm thấy bài thi thế nào.
"Chú Hải, chú quá lợi hại, bài thi ngữ văn có vài câu đều là chú đã nhắc đến trước đó." Vạn Kim Chi vừa nghe chú Hải hỏi chuyện này đã hưng phấn hẳn lên, trải qua hai tháng huấn luyện đột phá, lại thêm trước đó cô ấy cũng có chút gốc rễ ở lớp xóa nạn mù chữ, nên những chữ thường dùng cô ấy cũng nhận ra, hơn nữa còn biết viết, không đến mức ngay cả câu hỏi cũng không hiểu dược.
Lăng Quốc Đống chỉ nhìn vợ với vẻ yêu chiêu mà không nói gì, có điều, nụ cười này có hơi kỳ quái, khiến người không hiểu rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận