Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 84: Bất Lực

Chương 84: Bất LựcChương 84: Bất Lực
"Hai người các cô là ai đuổi học sinh đi?" Trực giác của ông ta là Hoàng Liên Hoa, dù sao địa vị của đối phương càng lớn, Triệu Kiến Hồng càng buông tay mặc kệ hơn, cho dù đứa nhỏ càn quấy, nếu nói đuổi học sinh ra ngoài, chuyện này Hoàng Liên Hoa làm thuận tay nhất.
Từng có một lần, Hoàng Liên Hoa ghét bỏ một đứa nhỏ lôi thôi, cảm thấy sự tồn tại của cậu bé xông phòng học thối hoắc, dám không cho người ta đến trường, cha mẹ đứa nhỏ cầm lấy quả trứng tích trữ được nhờ ăn mặc tắn tiện, cô ta lại trực tiếp đập quả trứng xuống mặt đất, cô nói xem nếu cô không cần, trả lại cho người ta còn không phải được rồi sao, cố tình đập xuống mặt đất, uổng phí làm hỏng đồ ngon.
Đứa nhỏ đó học hành rất chăm chỉ, giáo viên dạy không tốt, cậu bé lập tức tự mình tự học, thường xuyên cầm sách tới hỏi riêng hiệu trưởng Lưu vẫn có chút kiến thức, Hoàng Liên Hoa ghét bỏ lôi thôi, hoàn toàn chính là bởi vì điều kiện gia đình của đối phương.
Cha của đứa nhỏ đó mất sớm, toàn bộ gia đình dựa vào một quả phụ cùng mấy chú bác giúp đỡ chèo chống, cậu bé là anh cả, dưới có ba em trai, hai em gái, mẹ xuống đồng làm việc, một mình cậu bé gánh vác việc trong nhà, giặt quần áo nấu cơm cậu bé làm vô cùng trôi chảy, quả phụ đó có tầm nhìn xa, biết chỗ tốt của việc học hành, cũng không muốn làm lỡ đứa nhỏ, vẫn cứ ép cậu bé đến trường học tập, cũng muốn tạo điều kiện cho một đứa nhỏ có thể giúp đỡ các anh em khác.
Đứa nhỏ đó rất nghe lời, bởi vì nhà gần trường học, mỗi ngày giữa trưa đều trở về nấu cơm cho em trai em gái còn có người mẹ làm việc trong ruộng, lúc nghỉ ngơi sẽ đi giúp đỡ trong đội dọn phân bò và phân dê, những cái này đều là phân tốt, đáng tiếc bò dê chạy chạy khắp mọi nơi, lúc này luôn cần phải có người cầm cây bay đi dọn.
Công việc này bẩn thỉu, nhưng không có gì khó khăn, công điểm được cho cũng cao, trong thôn biết tình huống nhà bọn họ, nên giao nhiệm vụ này cho cậu bé, mỗi hai ngày nghỉ cộng thêm nghỉ đông và nghỉ hè, cậu bé cũng có thể kiếm ít tiền cho gia đình.
Cũng không biết đứa nhỏ nào quay về trường học nói chuyện này, Hoàng Liên Hoa cứ nhất định cảm thấy đứa nhỏ người ta hôi thối, trên người có mùi phân dê phân bò, trên thực tế đối phương rất thích sạch sẽ, sợ hun phải em gái nhỏ nhất trong nhà, mỗi ngày đều sẽ đi bờ sông tắm rửa, hơn nữa phơi nắng quần áo đã giặt vào cùng ngày.
Một lần đó, Lưu Bá Ngôn cũng nổi giận, ông ta thật sự không nghĩ tới đứa nhỏ chăm chỉ tốt đẹp như vậy bị người phụ nữ Hoàng Liên Hoa đó hủy hoại tương lai như thế, dựa vào sự khắc khổ và kiên trì của cậu bé, Lưu Bá Ngôn thậm chí cảm thấy, nếu có thể học tiếp nữa, đối phương sẽ là số rất ít đứa nhỏ thi đậu trường trung cấp hoặc cấp 3 trong công xã bọn họ.
Chỉ tiếc, cha của Hoàng Liên Hoa cô ta là bí thư công xã, cả công xã, ngoại trừ chủ nhiệm ai dám đắc tội ông ta.
Ngày đó, Lưu Bá Ngôn tránh ở phía sau cửa sổ, nhìn thấy cảnh tượng đứa nhỏ đó nắm tay mẹ cậu bé rời đi, một tay còn cầm cái rổ trứng gà lẫn lộn bùn đất cát đó, tiếng khóc bi thương tuyệt vọng kia, đến nay dường như vẫn có thể vang lên ở bên tai.
Đột nhiên lại vang lên chuyện cũ ấy, hốc mắt của Lưu Bá Ngôn có chút phiếm hồng, ông ta nhìn chằm chằm Hoàng Liên Hoa, có khi ông ta thực sự không muốn làm một người thực tế, không suy xét tới vợ con, trực tát người đàn bà chanh chua này, sau đó ấn đầu cô ta vào trong đống phân bò, nói với cô ta, cô có ngửi thấy không, đây mới là mùi phân bò. "Hiệu trưởng Lưu, ông hỏi chuyện này làm gì?"
Hoàng Liên Hoa cũng không biết trong lòng hiệu trưởng suy nghĩ cái gì, mày cô ta nhăn lại, nhớ tới mấy đứa nhỏ hư đốn vừa nãy, bất bình trong lòng phun ra bên ngoài.
"Ông cũng đừng nói, tôi dạy học nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp con nít không biết lớn nhỏ như vậy, mang em trai đến trường học không nói, lại còn dám chống đối tôi, tôi đuổi chúng nó rồi, sau này trường học cũng không cho phép mấy đứa nhỏ của nhà đó đến học nữa."
Ánh mắt Hoàng Liên Hoa có chút hung ác, cô ta sẽ hỏi thăm kỹ càng mấy đứa nhỏ đó rốt cuộc là con cái nhà ai, nhất định phải để cha dạy dỗ cha mẹ không biết dạy hai tiểu súc sinh đó một trận.
"Ha hả."
Lưu Bá Ngôn cười lạnh một tiếng: "Vậy thật đúng là không khéo, mấy đứa nhỏ mà cô đuổi khỏi trường học chính là cháu của thầy Hải và cô Lan, cô vừa đuổi một cái, đã đuổi hai giáo viên tốt nhất trong trường."
Bạn cần đăng nhập để bình luận