Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 311: Cả Nhà Du Lịch Cổ Đại 15

Chương 311: Cả Nhà Du Lịch Cổ Đại 15Chương 311: Cả Nhà Du Lịch Cổ Đại 15
"Ôi, Nghiên Quý nhân à, biểu cảm này của cô là ta không xứng nhận phần lễ này của cô?"
Nói cho cùng đối với Yên Đế mà nói, chuyện như vậy trước giờ hắn ta chưa từng trải qua, cho dù lòng dạ ông ta có thâm sâu thêm nữa thì nét mặt lúc này cũng không ngăn nổi có hơi sượng.
Lưu Quý phi thì cho rằng đây là tượng trưng cho việc cô ta thất thế, ngay cả một quý nhân nho nhỏ cũng dám xem thường cô ta.
"Người đâu, dạy dỗ Nghiên Quý nhân cách hành đại lễ với bổn cung cho ta."
Sự dịu dàng của Lưu Quý phi đều dành cho Yên Đế, đối với mấy người phi tần địa vị thấp ngay cả mạng sống cũng được cô ta kiểm soát trong tâm tay mà nói, đương nhiên làm sao cô ta thấy thoải mái thì làm thế ấy.
Ánh mắt dịu dàng trìu mến trước đây giờ chỉ toàn cay độc, đôi môi nhếch lên lạnh lùng và tàn nhẫn.
Yên Đế biết nữ nhân ở trong cung này đều có hai mặt nhưng lúc thật sự nhìn thấy bọn họ lật mặt vẫn là làm hắn ta chịu cú sốc không nhỏ.
Đặc biệt là Lưu Quý phi trước đây còn là người khá được yêu thích, bằng không thì sau khi hạ sinh hoàng tử trưởng sao lại sinh tiếp con trai út cho hoàng đế nữa chứ, khoảng thời gian được cưng chiều này cũng không ngắn đâu.
Dung mạo của cô ta vốn là thanh tú mỹ lệ, nhưng nếu nói rất đẹp thì chưa hẳn, hoàn toàn dựa vào dáng vẻ và khí chất dịu dàng như nước này, lúc này hiện ra biểu cảm xảo trá độc ác như vậy, vẻ gượng gạo làm diện mạo của cô ta lại kém đi mấy phần. Yên Đế nhìn dáng vẻ này của cô ta, có hơi hoài nghi mắt nhìn người lúc đó của mình, sắc đẹp như thế này mà sao mình sủng hạnh cô ta được vậy, hơn nữa còn cùng với cô ta sinh hai hoàng tử.
"Nghiên Quý nhân, nô tì đắc tội rồi."
Một lão ma ma tiến lên, lúc Yên Đế đang chìm vào trong suy nghĩ của mình thì một cú đạp tàn nhẫn đạp xuống chỗ đầu gối của hắn ta, hắn ta nhất thời không trụ nổi bụp một tiếng quỳ xuống, đầu gối đập mạnh xuống đất đau tận xương tủy.
"Lưu Tử Đồng, ngươi dám."
Đời này Yên Đế chưa từng phải chịu khuất nhục như thế này, hắn ta thế mà lại quỳ xuống trước một quý phi bé nhỏ, còn đang chịu sự đàn áp của một lão ma ma thấp kém.
"Hỗn xược, ngươi chỉ là một quý nhân nhỏ bé, thế mà lại dám gọi thẳng tên của nương nương."
Trong lòng Lưu Quý nhân biết đây là lúc để lấy thiện cảm của Lưu Quý phi, nghĩ cũng chẳng nghĩ mà tiến lên giáng cho Nghiên Quý nhân hai bạt tai, hai cái tát này cô ta đã muốn đánh từ lâu rồi, bây giờ thấy Nghiên Quý nhân bị bệ hạ thất sủng lại ngu xuẩn đắc tội với quý phi nương nương, còn không nhân cơ hội này mà đòi lại.
Lực của cô ta không nhỏ, đầu của Yên Đế bị đánh đến choáng váng, khóe miệng và hai má đau rát nhức nhối giống như bị vật gì đó cắt vào vậy.
Lưu Quý phi nhìn miệng vết thương hẹp dài trên mặt Nghiên Quý nhân, da thịt đều bị lộ ra, ngay lập tức hiểu rõ phỏng chừng lúc nảy khi Lưu Quý nhân tát cô ta, trong kẽ tay còn nhét thứ gì đó nữa.
Nhưng mà cô ta không hề cảm thấy đáng tiếc, ngược lại cảm thấy rất hả giận, Nghiên Quý nhân to gan lớn mật thế mà lại dám trực tiếp gọi tên cô ta, có lẽ lòng người này cũng chẳng còn ở cung Cảnh Ương này nữa rồi.
Cô ta - Lưu Tử Đồng vẫn luôn không thích mấy người lớn mật kiểu này, Lưu Quý nhân phá hủy dung mạo của Nghiên Quý nhân cũng hợp ý của cô ta.
"Nghiên Quý nhân không cung kính với bổn cung, chiếu theo cung quy đánh 50 trượng."
Nếu đã là quân cờ vô dụng vậy không cần thiết nữa rồi, Lưu Quý phi là một người cẩn thận sẽ không để thứ phiền phức như thế này bên mình.
50 trượng, Yên Đế hít một ngụm khí lạnh, dựa vào thân thể của Nghiên Quý nhân thì đó là muốn mạng người đấy.
Lúc này hắn ta vẫn đang bên trong xác thịt của Nghiên Quý nhân, nếu như thân thể của Nghiên Quý nhân chết, hắn ta cũng có thể sẽ bỏ mạng, ngay lúc này Yên Đế không có cách nào khác, vùng thoát ra khỏi lão ma ma trong nhất thời không đề phòng, trực tiếp xông ra ngoài cung.
"Cô ta phản rôi, mau chóng bắt người về đây." Lưu Quý phi đứng bật dậy một cách tức giận, chỉ vào bóng dáng Nghiên Quý nhân rời khỏi gầm lên giận dữ. Người ở bên cạnh cũng không ngờ gan của Nghiên Quý nhân lớn như thế, cứ cho là chạy mà chạy đến đâu đây.
Yên Đế chỉ biết mình không thể chết, nắm chặt lấy sự cố chấp này, thế mà lại thật sự để cô ta dẫn theo truy binh của cung Cảnh Ương tháo chạy vào Ngự hoa viên.
"Ai đó?"
Ngay chỗ rẽ xuất hiện một nhóm người, Yên Đế không phanh kịp bước chân, ngã nhào cùng với đám cung nữ thái giám kia.
Một người phụ nữ xinh đẹp ở phía sau đám cung nữ thái giám kia chau mày hỏi.
Nghe thấy giọng nói này, Yên Đế ngẩng đầu.
Đây chẳng phải là nữ nhân đội mũ xanh cho hắn ta à?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận