Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 169: Mừng Thọ 1

Chương 169: Mừng Thọ 1Chương 169: Mừng Thọ 1
Lăng Quốc Đống và Vạn Kim Chi bàn bạc với nhau, số tiền kiếm được này sẽ chia ra làm những phần nhất định.
Đầu tiên, trong lòng bọn họ đều rõ sở dĩ quán ăn này có thể mở ra không thể thiếu công lao mấy công thức con gái thứ nghiên cứu ra, bởi vậy thu nhập mỗi tháng họ đều sẽ để ra ba phần tiết kiệm cho con gái thứ sau này.
Bảy phần còn lại, bốn phần chỉ tiêu trong gia đình, tiêu dùng trong nhà sau này dù khoản to hay nhỏ, lễ nghĩa qua lại sẽ rút từ phần tiền này ra, đồng thời cũng đóng vai trò là phần vốn lưu động cho quán ăn.
Ba phần cuối cùng chia đều cho ba đứa nhỏ, con gái nhỏ Điềm Điềm tuy đã được chia ba phần, nhưng chia phần cho mấy đứa nhỏ thì cũng không thể thiếu phần con bé, làm ba mẹ văn minh nhất công bằng nhất thiên hạ, Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống cẩn thận làm một quyển sổ nhỏ, số tiền tích cóp được đến khi bọn trẻ trưởng thành sẽ giao cho chúng nó, tùy ý mỗi đứa muốn chỉ tiêu thế nào thì tiêu.
Nhưng hiện giờ ba đứa nhỏ còn chưa biết, kể cả Lăng Điềm, trong suy nghĩ của cô quán kho là tâm huyết của cả nhà mình, căn bản không nghĩ đến việc bản thân nghĩ ra công thức đặc biệt thì phải chiếm lấy bao nhiêu phần, với cô, tình thân quan trọng hơn là tiền tài.
"Anh thấy quán mình phải mượn thêm người về giúp thôi." Lăng Quốc Đống xoa bóp cho vợ, trong lòng thương xót.
Ban đầu mở quán cũng không đặt nặng vấn đề là phải kiếm nhiều tiên, chỉ muốn cho vợ có chút việc làm mua vui, hiện giờ quán làm ăn tốt, vợ ngày nào cũng cười tươi rạng rỡ, nhưng trong mắt Lăng Quốc Đống còn lấn cấn vài chỗ.
Ý định vào thành phố là để cho vợ được nhàn tản, bây giờ trong quán một ngày phát sinh biết bao nhiêu chuyện, nhàn nào có tới tay, cường độ làm việc còn quá lúc trước làm ở đội sản xuất.
Đừng thấy mở quán kho tại gia mà lầm tưởng không tốn gì, nhưng suy xét cẩn thận lại thì, vừa phải nhập hàng, vừa phải sơ chế nguyên liệu sạch sẽ để nấu để quay, trong quán động tác cắt thịt không lúc nào ngơi tay, thu tiền trả lại tiền thừa, cho dù chú Hải và cô Lan thỉnh thoảng vào giúp một tay thì Vạn Kim Chi vẫn bận xoay mòng mòng.
Hơn nữa thời gian mở cửa tuy cố định sáu giờ sáng mở đến bảy giờ tối nhưng cộng thêm thời gian chuẩn bị thì một ngày chỉ được ngủ có bốn năm tiếng.
Không chỉ hao tổn rất nhiều công sức mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến thời gian sinh hoạt vợ chồng của hai người.
Lăng Quốc Đống nghĩ nhà mình hiện giờ không thiếu tiền, vẫn là nên tìm mấy người đến phụ giúp thì tốt hơn.
"Vâng vậy cũng được.'
Vạn Kim Chi không có tư tưởng nhất quyết phải ôm hết mọi việc tự mình làm, dù sao hiện nay cô ấy đã chứng minh được bản thân, là một người vợ đúng tiêu chuẩn.
Sáng sớm ngày hôm sau người dân đến quán kho mua đồ ăn thấy trên cửa quán chỗ dễ nhìn dán thông báo tuyển người làm, thông báo ghi tuyển hai người, giới tính yêu cầu phải là nữ, độ tuổi trên hai mươi, chăm chỉ chịu khổ được, biết tính toán cơ bản, tiền lương ba mươi đồng, cao hơn tiền công của công nhân thời vụ làm trong nhà xưởng một ít, không chênh lệch bao nhiêu so với công nhân bậc một. Thời điểm bấy giờ mặc dù là trong thành phố nhưng không phải nhà ai cũng có cuộc sống dư giả, nhất là phụ nữ, lượng tiên công đưa ra với nhiều người là một con số vô cùng hấp dẫn, chỉ tiếc quán kho nhà họ Lăng mở ra dưới hình thức thương hộ cá nhân, đến đây mua thức ăn còn chưa tính, nếu tới đây làm việc là có quan hệ với thương hộ cá nhân, nói ra không dễ nghe, bởi vậy không ít người động tâm nhưng không có bao nhiêu người chính thức đến xin nhận công việc, càng có nhiều người đang ở giai đoạn quan sát tình hình.
Cũng may bây giờ gân đến cuối kỳ, chương trình học đại học của Lăng Quốc Đống ít đi đáng kể, có thể thường xuyên đến quán phụ Vạn Kim Chi một tay, anh ta không làm được việc nặng nhưng tính tiền ghi chép vẫn rất thành thạo.
Trước hôm thông báo tuyển người làm, ông cụ ở dưới quê đã phong thanh truyền đến tin tức rằng muốn tổ chức lễ mừng thọ, thời gian tổ chức vừa đúng vào chủ nhật, mọi người thu xếp về nhà trước một hôm, quán kho chỉ đành tạm thời đóng cửa mấy ngày.
Phi Túc không biết chuyện này, hôm nay như mọi ngày đến mua thức ăn, nhân tiện còn muốn trộm nhìn xem cô gái nhỏ của mình.
Ngày đầu tiên đón chào cậu là cánh cửa quán đóng chặt, lạnh lẽo.
Ngày hôm sau vẫn là cánh cửa đóng chặt ấy, càng thêm lạnh lẽo, dường như còn có thêm chút tủi thân.
Người nhà họ Lăng không biết khúc nhạc đệm nhỏ này, mà nói thật thì bây giờ Lăng Điềm còn không biết mặt mũi Phi Túc kia tròn méo thế nào đâu, cũng đành thôi, người lui tới quán nhiều lắm, phải nhớ kỹ càng mặt mũi từng người, Lăng Điềm đâu có năng lực ấy. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận