Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 220: Anh Rể Cả 3

Chương 220: Anh Rể Cả 3Chương 220: Anh Rể Cả 3
Tất Thiên Hữu khó hiểu nhìn người thanh niên bắt đầu phát ra hơi thở hậm hực kể từ khi đặt túi nylon vào sau xe tải, nhìn thẳng theo hướng nhìn của anh, hai chị em đang đi theo phía sau giống như cặp song sinh dính liền, như thể không ai có thể chen vào giữa họ, và anh ta lập tức hiểu ra chuyện gì.
"Cố lên, tôi nhìn cậu đấy."
Anh ta vỗ võ vai của Phi Túc, vào giây phút này, sóng não của hai anh em cột chèo tương lai hiếm khi có tân suất giống nhau.
Hai người đều nghĩ thầm trong lòng, nếu như con gà yếu/anh chàng lỗ mãng bên cạnh có thể tách cô chị/cô em bám người kia ra thì tốt biết nhường nào.
Thời gian dạy làm người, nó sẽ nói cho họ biết, muốn tách hai chị em này ra, đó là điều không thể nào. ...
Tất Thiên Hữu chia tay họ ở trạm xe, Phi Túc đưa hai chị em về nhà, anh cũng không ở lại quá lâu, mấy ngày nay công việc ở cửa hàng khá bận, anh còn phải lái xe tải vê đóng hàng.
Lăng Kiều hoàn toàn không kịp thu xếp số đồ và mình mang về, đem chúng chất đống trong gian nhà trên, cô ấy chỉ kịp rửa cái mặt. Vạn Kim Chỉ với Lăng Quốc Đống kết thúc cuộc hẹn hò lãng mạn của cặp vợ chồng trung niên, hai người về nhà, vẫn chưa đợi Lăng Kiều nghỉ ngơi một chút thì đã nóng lòng dẫn ba chị em ra ngoài.
Lăng Kiêu nhìn khuôn mặt kìm nén sự phấn khích của mẹ mình mà cô ấy cứ cảm thấy có chút sợ hãi. ...
"Quốc Đống, Kim Chi, đợi mọi người lâu rồi đấy."
Nơi mà Vạn Kim Chi với Lăng Quốc Đống dẫn con đến là một nhà hàng Tây mới mở trong thành phố, người ta đồn rằng người mở cửa hàng này có lai lịch không nhỏ, từ thái độ phục vụ, trang trí nhà hàng, đến món ăn mà nhà hàng bán đều cực kì có phong cách. Những năm nay kinh tế phát triển nhanh, nơi đây cũng trở thành một nơi tốt để người ta khoe khoang, một số ông chủ thích đến đây bàn chuyện làm ăn, những cặp tình nhân trẻ tuổi thời thượng cũng lấy việc ăn ở nhà hàng Tây này để thể hiện sự giàu sang.
Lúc họ vừa mới bước vào, có một cặp vợ chồng trung niên ngồi ở bàn sát cửa sổ nhanh chóng vẫy tay với họ, ngồi bên cạnh cặp vợ chồng đó còn có một thanh niên mặc bộ đồ vest, thanh tú nho nhã.
Lăng Điềm có gì mà không hiểu đâu, cô âm thầm chọt chọt cái eo của chị cả, cô nói sao hôm nay mẹ lại kích động như thế chứ, giúp chị cả xem mắt luôn rồi, tính tuổi tác thử, năm nay chị cả cũng mới mười chín, có sớm quá không?
Lăng Kiều có chút dở khóc dở cười, kể từ sau khi cô ấy học cấp hai, mẹ cô ấy cứ nói bóng nói gió bên tai cô ấy, hỏi con trai trong lớp cô ấy có người nào vóc dáng tốt, tính cách tốt không, bảo cô ấy nhắm chuẩn rồi sớm ngày ra tay, đừng để đến lúc đó bắp cải ngon đều bị lợn ủi mất. Lăng Kiều không hiểu tại sao mẹ cô ấy lại tích cực khích lệ cô ấy yêu sớm như vậy, những lời đó đi vào tai này, rồi đi ra tai kia, cô ấy hoàn toàn không để tâm.
Không ngờ bây giờ mẹ cô ấy dứt khoát thay đổi khích lệ thành thực tế, trực tiếp dẫn thanh niên vừa ý mình đến trước mặt cô ấy rồi. Lúc Lăng Kiều đau đầu, cô cũng có chút hối hận, sao lúc trước không nói chuyện rõ với mẹ chứ. "Chỉ là quen biết thêm một người bạn, mẹ không có ý khác, mẹ là một người mẹ tốt, văn minh mà." Vạn Kim Chỉ cười cười với gia đình đang ngồi bên cửa sổ phía xa xa đó, vừa sát lại bên tai con gái, vừa nói nhỏ.
Lăng Kiều bất lực, đến cũng đã đến rồi, bây giờ cũng không thể quay đầu bỏ đi được.
"Mọi người đợi lâu rồi nhỉ"
Gia đình đó chọn một bàn dài kiểu Tây có tám chỗ ngồi, Lăng Điềm với Lăng Kiều thân là người ngoài cuộc của bữa cơm này, đương nhiên là ngồi ở góc hẹp của chiếc bàn, còn về vợ chồng Vạn Kim Chi với Lăng Kiều thì ngồi đối diện với gia đình đó.
"Giới thiệu với tụi con, đây là đồng nghiệp của ba tụi con, chú Phó, đây là vợ của chú Phó, dì Vương, đây là con trai của chú Phó, Phó Trăn, năm nay 21 tuổi, tụi con đều phải gọi người ta là anh."
Vốn dĩ Vạn Kim Chi thật sự không có ý định cho con gái xem mắt, đây không phải là vừa hay gặp phải sao, lúc bà ấy với Lăng Quốc Đống đến rạp chiếu phim xem phim, thì tình cờ gặp gia đình nhà họ Phó cũng đến rạp xem phim, mấy người họ dứt khoát ngồi cùng với nhau, thuận tiện trò chuyện một lúc.
Lăng Quốc Đống với Phó Viễn là đồng nghiệp cùng một văn phòng ở trường học, chỉ là bình thường giao lưu với nhau cũng không được nhiều, điều này không tránh khỏi liên quan đến thói quen cá nhân của Lăng Quốc Đống, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi giữa các tiết học, rất ít khi ông ấy ở trong văn phòng, thời gian nhiều hơn là ngâm trong thư viện trường hoặc là ở nhà, vì thế cho dù hai người ở cùng một văn phòng, nhưng cũng chỉ là quen biết hơn người lạ một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận