Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 212: Ra Tay 3

Chương 212: Ra Tay 3Chương 212: Ra Tay 3
"Chú Hải thím Lan, hai người nói lời khách sáo gì vậy, chú thím là ông nội bà nội của Kiều Kiều bọn chúng, nếu nói thân thiết một chút, không phải là một cặp cha mẹ khác của cháu và cùng Quốc Đống sao, với con cái của mình, có gì mà phiền hay không phiền."
Vạn Kim Chi không sợ nhất chính là phiền toái, nhìn thấy bộ dạng hai vợ chồng già áy náy thì vội vàng an ủi nói: "Chú thím yên tâm, trải qua chuyện hôm nay đoán là trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không dám tới đâu, về sau bọn họ đến một lần cháu dẫn bọn họ chơi một lần, một ngày nào đó bọn họ sẽ nhớ lâu thôi."
Lan Tú Mai thật đúng là không lo lắng gia đình Hải Bác Xương có thể chiếm lợi ích gì, chỉ là cảm thấy nếu cả nhà ấy chưa từ bỏ ý định bị bọn họ bò lên, cũng rất ghê tởm người ta, dù sao cũng phải nghĩ một cách để bọn họ hoàn toàn chết tâm, không bao giờ đến quấy rầy cuộc sống bình yên của bọn họ nữa.
Hải Đại Phú vỗ tay vợ, giữa mặt mày dường như đã có chủ ý.
Lan Tú Mai biết một vài thái giám trong cung còn tinh thông thủ đoạn nham hiểm hơn cung nữ nhũ mẫu, Hải Đại Phú xem như số ít người không thay đổi trong các thái giám, thế nhưng mưa dầm thấm đất, lúc nào cũng học được vài thứ.
Bà ta yên lòng, cuộc sống bình yên hiện tại đến không dễ dàng, bà ta không cho phép bất luận kẻ nào phá hư.
"Tiểu Túc, vừa nãy thật đúng là cám ơn cháu." Lăng Quốc Đống nhìn thanh niên cao lớn ở bên cạnh, càng nhìn càng vừa lòng.
"Cháu chỉ là đúng lúc gặp được."
Vẻ mặt Phi Túc nghiêm túc, dư quang nhìn cô bé bên cạnh, trong lòng cũng có chút may mắn.
"Đó cũng là duyên phận, thế mà đúng lúc bị cháu gặp được." Lăng Quốc Đống không chút nghĩ ngợi nói, anh ta cảm thấy đầu năm nay có thể tìm được đứa nhỏ không kể công, lại khiêm tốn như Phi Túc rất không dễ dàng.
Duyên phận!!!
Trong lòng Phi Túc lâng lâng, rất đồng ý những lời này của cha vợ tương lai, cậu và Điềm Điềm thế nhưng không phải là duyên phận sao, ôi chao, cha vợ đại nhân nói trắng ra như thế, làm cho người ta thật xấu hổ.
"Không bằng như vậy đi, vừa lúc chú và dì Kim Chi có hai con gái một con trai, nhận cháu làm con nuôi đúng lúc có thể gom thành hai trai hai gái, Kiều Kiều và Điềm Điềm cũng có thể thêm một người anh, về sau hai nhà chúng ta lui tới cũng có thể càng danh chính ngôn thuận hơn."
Lăng Quốc Đống cười nói ra một chuyện có ý tốt, nhà họ Phi không có nữ chủ nhân sống quá cẩu thả, mỗi ngày chỉ trông cậy vào mua ít đồ ăn của quán món kho bọn họ để sống, dù sao ăn món kho thân thể có thể khỏe sao? Lăng Quốc Đống chính là muốn có một cái cớ hợp lý, quang minh chính đại giúp đỡ cha con bọn họ giải quyết vấn đề thức ăn.
Phi Lôi Đình cho bọn họ lợi ích lớn ở trên giá cả thu vào thịt heo, tính tình của hai cha con này cũng quang minh lỗi lạc, Lăng Quốc Đống rất xem trọng tương lai của bọn họ, làm như vậy, cũng là lôi kéo quan hệ cho con trai con gái trước.
Bùm bùm, thiếu nam Phi Túc tan nát cõi lòng thành bã vụn, thù địch oán trách gì đó, cậu muốn làm chính là bạn trai Điềm Điềm, không phải làm anh trai gì cả.
Cuối cùng, vẫn là Phi Túc lấy cớ thương lượng với cha mới tránh được thảm kịch người có tình sẽ thành anh em, nhìn thấy bộ dáng cô gái nhỏ nhà mình không hiểu gì thích nghe ngóng ở đằng đó, trong lòng Phi Túc khỏi phải nói chua xót cỡ nào.
"Lúc này mới nhớ tới cha con.'
Ban ngày Phi Lôi Đình mới vừa giết mấy con heo dê, đang ở trên giường ngủ bù, đã bị thằng con bất hiếu đó kéo dậy từ trong ổ chăn, tóc rối tung, còn buồn ngủ, nghe xong đứa con oán giận nửa ủy khuất nửa khổ sở, thổi phù một tiếng, cười ngồi phịch ở trên giường.
Đáng đời cậu, xem sau này cậu còn dám la hét với cha cậu không.
"Nếu con với Điềm Điềm thành anh em, đời này con sẽ không kết hôn, không tìm vợ, đáng thương ông nội trước khi lâm chung còn nhắc tới một mạch con cháu độc đinh của nhà họ Phi, đến đời con, không biết còn có thể truyền tay nghề giết heo mổ trâu này xuống hay không, chờ sang năm thanh minh con khi đi viếng mộ cho ông nội, con phải nói cho ông ấy, cháu trai có lỗi với ông ấy, đoán là không thể để lại đời sau cho nhà họ Phi chúng ta.'
Ánh mắt Phi Túc sâu kín nhìn chằm chằm người đàn ông nằm trên giường, cũng không tức giận, giọng nói bình thản, rõ ràng chính là một đoạn nói bình dị như thế, nhưng nghe thử nội dung cậu nói ra, từng câu một đều là uy hiếp.
Phi Lôi Đình vò tóc một trận, thằng con này thật sự là anh ta sinh sao? Sao nham hiểm thế chứ, uổng cho khuôn mặt quá chính khí của cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận