Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 180: Truyền Thuyết 1

Chương 180: Truyền Thuyết 1Chương 180: Truyền Thuyết 1
"Chiêu nay sao không về nhà ăn cơm, suýt chút nữa đã khiến ba con chết vì đói rồi đấy."
Lão Phi tắm qua bằng nước lạnh ở trại nuôi heo, rửa sạch một thân đầy mùi máu mới về nhà, về đến nhà thì thấy con trai đã tan học và đang ngồi chờ trước bàn ăn, trên bàn bày mấy món ăn sẵn, thằng bé thì ngốn nga ngốn nghiến ăn sạch mọi thứ, như hổ như sói bị bỏ đói ba bốn ngày.
“Trưa nay không ăn cơm?”
Phi Lôi Đình có chút nóng nảy, dù trước mặt con trai anh ta không đủ tiêu chuẩn của một người làm ba, thường ngày hai ba con đối xử với nhau như anh em một nhà, nhưng đối với người con trai mà vợ anh ta dùng mạng để đổi này, anh ta nâng niu nó hơn bất cứ người nào khác.
"Ăn rồi nhưng không đủ no." Vẻ mặt Phi Túc có chút cứng ngắc, cũng vì lúc ăn cơm cô bé kia cứ nhìn lén cậu, hại cậu ngại chẳng dám đi lấy thêm cơm.
"Không đủ tiền? Trong ngăn kéo của ba chẳng phải còn mấy trăm đồng sao?"
Phi Lôi Đình cau mày, sức ăn của con trai anh ta được chân truyền từ nhà họ Phi bọn họ, một bữa cơm không có mấy cân cơm thì ăn không đủ no đâu. Anh ta nghĩ thầm, lẽ nào con trai vì anh ta mà tiết kiệm tiền, đương lúc đang cảm động, anh ta lại muốn tự tát cho mình một cái, nhà anh ta có thiếu chút tiền cơm đấy sao.
Tâm trạng hiện tại của Lão Phi rất phức tạp, oán niệm vì bị vứt bỏ của người ba già mới tích tụ hồi trưa giờ đã tiêu tán, nhìn con trai đang ăn số cơm thừa hồi trưa đã được ngâm qua nước nóng thì anh ta lập tức xắn tay áo lên, định bụng đi nấu nồi cơm khác.
"Con nấu cơm rồi, con còn mua thịt heo mà ba thích nhất nữa, ba, ba ngồi xuống uống mấy chén đi!" Phi Túc nhíu mày, đôi con ngươi đen láy nhìn thẳng vào ba mình.
Mắt sáng mày kiếm, anh tuấn đẹp trai, tuổi còn nhỏ đã có dáng dấp của một người đàn ông, Phi Lôi Đình cảm thấy điểm này của con trai chắc chắn là giống anh ta, đặc biệt là khó có hôm nào con trai lại tận tình phục vụ anh ta như thế, anh ta ngồi xuống, ngay cả rượu cũng rót thay anh ta.
Nhấp một ngụm rượu rồi ăn thêm một miếng thịt heo tươi ngon, đáng lẽ đây phải là một điều khiến người khác hết sức hài lòng nhưng giờ Phi Lôi Đình lại cứ thấy không quen.
ebookshop.vn ebook truyện dịch giá re
Anh ta giương đôi mắt chứa đầy sự nghi ngờ về phía con trai, đoán thầm không biết cậu còn giấu chiêu trò gì không!
"Ba, con muốn học lại một năm lớp chín nữa, con muốn thi vào Nhất Trung." Phi Túc buông bát cơm, vô cùng nghiêm túc nói với ba.
"Con không sốt chứ?" Lão Phi đưa tay sờ trán con trai mình, hôm nay con trai có hơi lạ, không những rót rượu cho anh ta còn gọi anh ta là ba, trước giờ chẳng phải lúc nào nó cũng gọi anh ta là ông già này ông già nọ à.
"Phi Túc à, con không cần tự tạo áp lực cho mình đâu, từ trước đến nay ba cũng không yêu cầu con phải dựa vào học hành làm nên nghiệp lớn." Phi Lôi Đình để chén rượu xuống, vốn dĩ là người làm ba như anh ta cũng chỉ học hết cấp hai, người xưa có câu con hơn cha là nhà có phúc, đừng nói Nhất Trung, con trai có thể đậu đại vào một trường cấp ba hay trường nghề nào đó cũng được.
Hơn nữa theo anh ta nghĩ, chỉ cần con trai nắm nằm lòng bản lãnh của nhà họ Phi thì việc có học giỏi hay không cũng không quan trọng.
"Con muốn học Nhất Trung."
Đối với chuyện này, Phi Túc vô cùng nghiêm túc, cô gái nhỏ nhà cậu học giỏi như vậy, mỗi lần kiểm tra đều đứng đầu, sau này chắc chắn sẽ thi vào Nhất Trung, nếu cậu học lại một năm, không những thời gian học chung trường với cô bé ấy sẽ nhiều hơn một năm, đợi đến khi cô bé ấy lên lớp mười thì cậu mới học mười hai, vừa hay không bỏ lỡ nhau.
Cậu cũng không hiểu sao mình lại thích cô đến thế, cô vừa mới xuất hiện, mắt cậu lại không tự chủ được mà bị cô thu hút, mắt ở trên người cậu nhưng dù cậu là chủ nhân của nó cũng không có cách nào điều khiển nó được.
Càng quan trọng hơn là, cô bé nhà cậu dễ thương như thế, trắng nõn, mềm mại lại còn tròn tròn, trông cô còn đáng yêu hơn chú heo con đáng yêu nhất thế giới này cả ngàn vạn lần, nếu không trông chừng cho kỹ có khi cô sẽ bị tên sói xám độc ác nào đó cướp mất.
Phi Túc cảm khái trong lòng, thời gian trôi qua quá chậm, nếu muốn đưa được cô bé ấy về nhà thì còn phải đợi rất nhiều năm nữa.
Phi Lôi Đình nào biết sau khuôn mặt đứng đắn của con trai lại đang tưởng tượng ra bao nhiêu chuyện không đứng đắn, anh ta chỉ cho rằng con trai mình học đến ngu người rồi, đi lâm đường lạc hướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận