Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 267: Báo Ứng 2

Chương 267: Báo Ứng 2Chương 267: Báo Ứng 2
"Mọi người cho tôi một nhận xét công bằng xem, chúng tôi là con cả, phụng dưỡng ba mẹ là đạo lý hiển nhiên, ngoài ra thì tuy là nhà chú hai ra ở riêng nhưng hàng năm vẫn đúng hạn đưa phí phụng dưỡng và lương thực, nhưng thực tế thì sao, những gì chú hai mang đến tôi và gia đình trước giờ chưa từng được thấy qua bóng dáng những thứ ấy bao giờ."
Triệu Mai ôm mặt khóc lóc kể lể.
"Nhà anh hai là tình huống đặc thù, anh chị với anh ba có ra ở riêng đâu, mà giờ ruộng đất nhà anh chị canh tác đấy vẫn còn là chiếm của ba mẹ, chăm sóc ba mẹ là chuyện đương nhiên, còn tiền bạc lương thực anh hai đưa là đưa cho ba mẹ, hai người muốn dùng như thế nào thì dùng."
Lăng Mỹ Lệ thấy mặt mũi mình hôm nay bị mất sạch rồi, thấy chị dâu cả tức giận gay gắt với mình cô ta phản bác lại ngay tức thì.
"Cô còn già mồm à, đồ không biết xấu hổ, xem tôi có đánh chết cô không."
Ông cụ Lăng ôm ngực, một tay giơ gậy ba toong lên vung tới Lăng Mỹ Lệ.
"Này ông sao lại đánh con gái chúng ta chứ, con bé gả cho một thằng đàn ông như vậy đã đủ khổ rồi ông còn muốn đánh nó, thế thà ông đánh chết tôi đi còn hơn, Triệu Mai chị thu ngay cái tâm tư ấy lại đi, muốn ở riêng được thôi, bước qua xác bà già này mà đi."
Bà Từ thấy chuyện hôm nay xảy ra làm tổn hại nghiêm trọng đến quyên uy của mình, nếu mà thuận theo tâm tư Triệu Mai chia nhà ra, về sau bà còn có tiếng nói ở cái nhà này nữa không, bà với ông già chẳng phải là từ nay sẽ phải nhìn sắc mặt Triệu Mai mà sống sao.
"Bà thông gia, lúc trước nói chuyện kết hôn bà đâu có nhắc đến nhà bà còn phải nuôi chú ba với cô út đâu nhỉ, con gái nhà chúng tôi được nâng niu từ bé đến lớn, không có lý nào sau khi đến nhà bà phải làm trâu làm ngựa cho người ngoài."
Mẹ cô dâu nhìn Triệu Mai kỳ quái nói: "Hôm nay không nói rõ ràng chuyện này thì hôn sự này coi như bỏ đi, dù gì cũng chưa đăng ký kết hôn, trên phương diện pháp luật, Phượng Nhi nhà chúng tôi chưa phải con dâu nhà họ Lăng các người đâu.”
Cô gái được gọi là Phượng Nhi áo cưới trên người còn chưa cởi, cô ta nghe mẹ nói thế lưỡng lự đánh mắt liếc nhìn Lăng Khôn một cái, dịch lại gân hơn vị trí người nhà mẹ đẻ, hiển nhiên là thể hiện lập trường của mình.
"Được thôi, bà dùng cái chết để uy hiếp tôi à, muốn chết thì cùng chết, chuyện ngày hôm nay truyền ra ai còn dám gả vào nhà họ Lăng ta nữa, nào có đạo lý tiền mừng không để cô dâu giữ mà đưa cho cô chồng, bà muốn con cả nhà tôi nuôi nhà chú ba với cô út nữa chứ gì, còn muốn để thằng con thứ của Triệu Mai tôi đến chăm cô chú nó, nghĩ hay thật, xin lỗi các người chứ, hôm nay tôi liều chết với các người!"
Triệu Mai như thể bị kích thích đến cực điểm. Nhất quyết xông vào phòng bếp muốn lấy dao ra.
“Triệu Mai, bà bình tĩnh lại đi."
"Giữ người lại mau.
Người vây quanh xem trò vui cũng luống cuống, ba chân bốn cảng chạy tới kéo người lại, Lăng Quốc Khánh vừa đứng bên cạnh Triệu Mai càng không phải nói, liều chết ôm chặt thắt lưng bà ta, bảo bà ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồi. "Mọi người cản tôi làm gì, để tôi với bà già xảo quyệt kia cùng chết đi cho xong, ngày xưa chú ba với cô út chưa kết hôn, ăn uống tiêu xài thản nhiên đi ở như chốn công cộng tôi không có ý kiến, nhưng không có cái lý ở đâu ra rằng việc phụng dưỡng ba mẹ là chuyện của mình nhà tôi được, chúng nó lấy vợ lấy chồng cả rồi còn suốt ngày đến nhà chúng tôi nạo vét cho bằng sạch, Lăng Quốc Khánh, anh để tay lên ngực tự hỏi xem, từ đó đến giờ gả vào nhà họ Lăng các người tôi ăn ngon mặc đẹp được ngày nào chưa, còn vợ chú ba mỗi lần đi theo chú ba về được đối đãi như khách quý vậy, giết gà giết vịt tiếp đón, ăn rồi còn muốn mang đi, lúc nào đi cũng mang hết đồ ăn thức uống nhà có đi."
Lăng Quốc Phú và Bạch Xuân Kiều bị Triệu Mai điểm danh mất mặt cực kỳ, nhưng có mặt nhiều người như thế, có muốn trốn đi cũng không lách đi được.
Lăng Bảo Trân tuổi còn nhỏ, chỉ biết ba mẹ bị bác cả mắng, liên luy con bé cũng mất mặt theo ngay tức thì nhập vai tiểu thư mỏng manh: "Đây là nhà ông bà nội cháu, ba mẹ cháu lấy đồ gì cũng là ông bà nội đưa cho, bác cả cớ sao lại mắng ba mẹ cháu cơ chứ."
"Ha."
Triệu Mai hừ lạnh một tiếng, không thèm chấp nhất con nhóc con không hiểu chuyện, chỉ chĩa mũi nhọn sang nhắm vào Lăng Mỹ Lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận