Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 177: Ba Già 1

Chương 177: Ba Già 1Chương 177: Ba Già 1
Vì mới là giai đoạn thử kinh doanh nên chủng loại đồ ăn được lựa chọn cũng không nhiều lắm, có thể chọn phần cơm có rau thịt đầy đủ, giá tiền trong khoảng từ bảy hào đến một đồng năm hào, không rẻ nhưng cũng không được coi là loại cao sang gì, nhưng được cái đồ ăn trong tiệm không cần phiếu thịt phiếu lương để mua thế nên việc làm ăn cũng càng ngày càng phất.
Khách hàng mua cơm đóng hộp chủ yếu là sinh viên, lúc đầu lượng khách là sinh viên đến rất đông, sau đó dần dân có mấy tốp học sinh ở các trường cấp một cấp hai gần đó cũng bắt đầu tới quán cô ấy mua cơm, ăn cơm trong nhà ăn của trường quanh năm suốt tháng thì cũng có ngày ngán, phụ huynh học sinh đương nhiên rất bằng lòng chỉ tiền cho bọn nhỏ, danh hiệu đồ ăn ngon nức mũi của tiệm thịt kho coi như đã nổi tiếng gần xa, thỉnh thoảng cho con cái ăn chút đồ ngon thì phụ huynh đương nhiên sẽ bằng lòng.
Thật đúng là như vậy nên Vạn Kim Chi mới nghĩ tới chuyện thuê thêm hai người làm, sau này nếu việc làm ăn trong tiệm ngày càng bận rộn, hay là khi có ý định mở thêm tiệm chi nhánh thì chắc hẳn nhân số trong tiệm sẽ tiếp tục tăng.
Lúc đầu khi mua mặt bằng, cô ấy chọn một căn nhà hai tâng nhỏ nằm ven đường, tầng một bày tiệm làm ăn còn tầng trên thì vốn là phòng ở của chủ nhà.
Lúc Lăng Quốc Đống tới tiệm, Vạn Kim Chi mới biết hoàn cảnh của Trương Hồng, sau khi nghe dự định của Trương Hồng, cô ấy quyết định để trống gian phòng lớn nhất trên lầu, sau này khi Trương Hồng đón con đến thì có thể vào đó ở.
Còn về Vạn Đa Lộc, đợi sau này anh ta lên thì tính tiếp.
Khu nhà tam hợp viện mà Lăng Quốc Đống mua có diện tích rất lớn, không thì ban đầu đã không có cái giá hai vạn đó rồi, đừng nói là ở thêm một người, ở thêm mấy người nữa vẫn còn dư sức. Thế nhưng Vạn Kim Chỉ cho là em trai sẽ không bằng lòng ở cùng bọn họ, lúc thu dọn đồ đạc cũng thuận tiện dọn một gian phòng trên lầu hai của tiệm cách vách cho anh ta, đợi sau này anh ta tới thì tự mình quyết định.
"Điềm Điềm."
Lăng Kiều đứng chờ ngoài phòng học của cô em gái Lăng Điềm, hôm nay ba mẹ phải qua thành tây xem phòng ở, vốn dĩ hai chị em tính về nhà ăn cơm thế nhưng em gái bỗng dưng lại muốn tới nhà ăn ăn cơm nên hai chị em dứt khoát không về nhà, bữa trưa ăn luôn ở trường. Em trai có ông Hải và bà Lan chăm sóc, chắc chắn sẽ không phải chịu đói.
"Chị cả, em tên Hướng Bảo Lộ, sau này cứ gọi em Lộ Lộ là được."
Thấy thần tượng của mình, Hướng Bảo Lộ vội hét toáng lên rồi chạy tới, đừng thấy tuổi cô bé còn nhỏ, nếu đặt trong hoàn cảnh của đời sau thì cô bé cũng được tính là một người truy tinh điên cuồng, bây giờ mới là đầu những năm tám mươi thế nhưng Hướng Bảo Lộ đã có bản lĩnh kiếm về một cái máy thu âm, còn có mấy đĩa nhạc đang rất thịnh hành bên Hồng Kông, trong cuốn sổ nhỏ cô bé luôn mang bên người dán đầy hình của các minh tinh Hồng Kông như Đặng Lệ Quân, Hứa Tiếu Phụng, Phụng Phi Phi, ... Tất cả họ đều là nữ thần trong lòng cô bé.
Đương nhiên nữ thần gần nhất của cô bé chính là Lăng Kiều, ai bảo chị ấy là chị ruột của bạn cùng bàn với cô bé, hơn nữa còn là người duy nhất trong số những người cô bé biết có bài viết được đăng báo đó.
Với trái tim truy tỉnh tràn đầy nhiệt huyết của mình, ngoài đời không có minh tinh nào để cô bé theo đuổi thế nên Hướng Bảo Lộ giành hết sự nhiệt tình của mình lên người chị cả Lăng. Lăng Kiều nhìn cô bạn ngồi cùng bàn đang nhảy nhót tưng tưng của em gái, có chút hoài nghi không biết đây có phải người bạn tốt lúc nào cũng quan tâm chăm sóc trong lời em gái nói không, nhìn cô bạn này hình như còn không chững chạc bằng đứa em trai bảy tuổi của cô ấy đâu.
Chỉ có điều là một người chị cả, Lăng Kiều vẫn giữ được thái độ bình tĩnh, mặc dù cô ấy vẫn nhớ em gái từng nói, bạn cùng bàn của em ấy còn lớn hơn cô ấy mấy tháng thế nhưng cô ấy vẫn rất dễ dàng chấp nhận cách xưng hô chị cả này, ba người nói nói cười cười cùng nhau đến nhà ăn.
Ba mẹ Hướng Bảo Lộ đều là công nhân, đi làm theo ca nên thường không chăm lo ba bữa hàng ngày cho cô bé được, bình thường thì cô bé sẽ giải quyết bữa trưa của mình tại nhà ăn trường học, còn về cơm tối, một là đến nhà ông bà ngoại, hai là đến nhà ông bà nội, vốn cô bé có một nhóm bạn thường tụ tập ăn cùng vào giờ cơm trưa, nhưng hôm nay người bạn cùng bàn và thần tượng của cô bé đều đến nhà ăn ăn cơm, cô bé đương nhiên sẽ bỏ lại đám bạn cùng ăn để chạy tới làm bóng đèn của hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận