Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 161: Trút Giận 3

Chương 161: Trút Giận 3Chương 161: Trút Giận 3
Nhưng đối phương nói không sai, sau khi Lý Cù Sơn học đại học có thể nhẫn tâm hơn một năm không viết thư cho gia đình, không gọi một cú điện thoại cho đứa nhỏ, người đàn ông như vậy, chờ anh ta làm việc, có vợ con mới, cô ta có thể hy vọng xa vời anh ta còn nhớ tới vợ con ở nông thôn sao?
Trương Hồng kiên định hạ tâm tư, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Lý Cù Sơn: "Hổ Tử và Tiểu Miêu là đứa nhỏ của anh, anh làm cha đứa nhỏ, ra tiền cung cấp cho đứa nhỏ ăn uống đi học, tôi chỉ hỏi anh có nên hay không?”
Vấn đề này ít có người sẽ có đáp án thứ hai, Lý Cù Sơn dám nói không nên sao, nếu anh ta thực sự dám nói, phỏng chừng anh ta cũng không cần đi học nữa.
"Bạn học Lý Cù Sơn, cậu nói thế nào."
Chủ nhiệm giảng dạy nhìn thấy sắc mặt Lý Cù Sơn khó coi, lớn tiếng hỏi.
"Bây giờ em vẫn chỉ là học sinh, nhưng chờ sau khi em tốt nghiệp, mỗi tháng em sẽ kiếm tiền về."
Thật ra Lý Cù Sơn vẫn nhẹ nhàng thở ra trong lòng, chỉ cần có thể giải trừ quan hệ với Trương Hồng, chờ anh ta tốt nghiệp, cầm được bằng tốt nghiệp, ai còn có thể để ý người phụ nữ từng tới trường học này chứ.
"Trường sư phạm chúng ta là đơn vị trợ cấp trọng điểm của quốc gia, Lý Cù Sơn tôi nhớ rõ trợ cấp mỗi tháng của anh là ba mươi lăm nhỉ, căn tin của trường học chúng ta ăn cơm không mắc, hơn nữa một vài phí bút mực trang giấy, tiết kiệm một chút, một tháng hơn hai mươi là được, đương nhiên, nếu trước kia thỉnh thoảng anh đi tiệm ăn một bữa, hai ba tháng lại may một bộ đồ mới, số tiên này chắc chắn không đủ."
Lý Kiện làm người gỗ nửa ngày, không nhịn được mở miệng đâm anh ta một câu.
Lý Cù Sơn oán hận liếc mắt xéo Lý Kiện một cái, anh ta với hai người bạn cùng phòng này xem như hoàn toàn xé rách mặt, cũng không cần giả vờ làm người tốt.
Lời nói vừa nãy của anh ta là ý gì, là chỉ trích mình ăn ngon mặc đẹp cũng không để ý con cái ở nông thôn sao?
"Sau này mỗi tháng, tôi đều gửi mười đồng tiền vê quê, chờ sau khi đi làm, mỗi tháng lại gửi thêm mười đồng về." Anh ta nghẹn cơn tức, an ủi tiên này của mình cũng giống như tiêu cho mình, không có làm lợi cho người ngoài.
"Mười năm trước trứng gà hai hào một quả, hiện giờ trứng gà đã tăng tới năm sáu hào."
Lăng Quốc Đống giống như lơ đãng nhắc một câu, trên mặt mọi người ở đây đều rùng mình, ai mà biết mười năm sau mười đồng tiền còn có thể mua được mấy thứ chứ, khi đó hai người con của Lý Cù Sơn còn đang đi học nhỉ.
"Lúc trong trường đại học tiên quả thật không thay đổi, chờ sau khi tốt nghiệp đi làm, mỗi tháng tôi đều gửi một phân ba tiền lương về, như vậy dù sao cũng được rồi chứ-"
Lòng Lý Cù Sơn giống nhau như dao cắt, bây giờ tiên lương của sinh viên vừa tốt nghiệp đều ở khoảng ba mươi bốn mươi, nhưng bằng cấp cao dễ thăng chức, tiền lương cũng có thể nước lên thì thuyền lên, ba mươi phần trăm, dù cho là mười đồng đảm bảo không thể thấp hơn mức cực tiểu, tương lai tiền lương của anh ta càng cao, tiền cung cấp ra ngoài cũng lại càng nhiều.
Kết quả này Trương Hồng đã rất vừa lòng, trên thực tế, nếu không phải Lý Kiện và Lăng Quốc Đống đột nhiên mở miệng, cô ta đã rất hài lòng với ý kiến bồi thường anh ta đưa ra trước nhất.
Trương Hồng cảm kích nhìn hai người xa lạ đó một cái, mơ hồ cảm thấy giọng nói của một người đàn ông gây yếu trên mặt có vết ứ trong đó dường như có chút quen thuộc, lại nghĩ không ra rốt cuộc từng nghe qua ở đâu.
"Xét thấy thái độ nhận sai của bạn học Lý Cù Sơn tốt đẹp, tạm thời ghi tội, về phần xử phạt có lưu lại trên hồ sơ hay không, thì nhìn biểu hiện sau này của cậu và tình hình mà đồng chí Trương Hồng phản hồi, văn phòng giáo vụ đã lưu lại điện thoại của thôn mà cậu tham gia sản xuất."
Chủ nhiệm giảng dạy ý vị sâu xa nhìn anh ta một cái, đây là nhắc nhở, cũng là cảnh cáo.
Ít nhất có những lời này của ông ta, Lý Cù Sơn phỏng chừng không dám làm ra chuyện khất nợ sinh hoạt phí.
"Dứt khoát viết giấy cam đoan đi, nhân chứng chính là chủ nhiệm và người hướng dẫn, cái này không phải do trí nhớ của bạn học Lý Cù Sơn không tốt, ngay cả vợ con ở quê nhà cũng có thể quên sao, không biết sau khi tốt nghiệp, anh ta có thể quên luôn chuyện phí phụng dưỡng hay không."
Lý Kiện nói xong nói với Trương Hồng: "Nếu anh ta quên, sau này chị còn có thể cầm tờ giấy đó đến đơn vị của Lý Cù Sơn tìm anh ta, không cần lo lắng anh ta quyt nợ"
Bạn cần đăng nhập để bình luận