Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 248: Giáo Sư 1

Chương 248: Giáo Sư 1Chương 248: Giáo Sư 1
Nếu như Phi Lôi Đình biết được suy nghĩ lúc này của con trai thì có lẽ ông ta tức chết mất, với cái đầu đó của anh mà đặt cho anh cái giường nhỏ, người khác còn tưởng là người ba này ngược đãi con cái đấy, ông ta đã đặc biệt thuê thợ mộc làm cho anh cái giường lớn đủ ba, bốn người lăn trên đó, thế mà cũng trở thành lỗi của ông ta rồi.
Cho nên có vợ rồi thì quên ba, vẫn là sinh con gái tốt hơn.
Lăng Điềm nhìn cái đầu to kia cẩn thận dè dặt nhìn cô, bình thường dụ dỗ cô không phải rất hứng thú sao, lúc này sao lại giả vờ thành thật rồi, cô không tin, đối phương thật sự có thể nhịn bốn năm.
"Thế em đi đây, nói với mẹ em là anh không muốn đến nhà."
Lăng Điềm hừ một tiếng, bĩu môi chuẩn bị rời đi, Phi Túc vội vàng kéo người lại.
Nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của Điềm Điềm, giống như nắm đến nghiện rồi vậy, hai móng tay gấu nắm lấy bàn tay nhỏ người ta không chịu buông ra, khí thế bị ép xuống mức cuối cùng trong chốc lát.
"Anh cũng không phải là không muốn, anh vui sướng vui sướng lắm."
Phi Túc nóng lòng thể hiện lòng thành của mình, nhìn cô gái nhỏ dường như không phải có ý tức giận thật sự, anh lại kéo người về ngồi lại bên cạnh, cẩn thận từng li từng tí giống như đối với bảo vật vô giá vậy, phải mất một lúc lâu, anh mới lẩm bẩm hỏi.
"Cho nên, chúng ta đang quen nhau sao?" Người những năm này vẫn là rất đơn thuần, đặc biệt là Phi Túc, đừng thấy hoạt động tâm lý của anh phong phú hơn ai hết, nhưng nói về năng lực thực tế, chưa chắc anh có thể so được với Tất Thiên Hữu đấy.
"Anh cảm thấy có tính không?"
Lăng Điềm nghiêng mặt qua, nhìn khuôn mặt thô kệch của Phi Túc, cô thâm nghĩ rốt cuộc mình đã nhìn trúng đồ ngốc này ở điểm nào chứ.
“Tính, tính tính tính tính.”
Phi Túc ra sức gật đầu, gật đến nỗi cổ sắp gập lại luôn rồi. Da anh quá đen, mặt có đỏ cũng không dễ thấy như vậy, anh nhấc cái mông dịch chuyển qua bên cạnh Lăng Điềm, hai người vai kề vai, cơ thể dán sát vào nhau rồi.
"Thế Điềm Điềm, anh còn có thể hôn em không?”
Phi Túc nhìn đôi môi nhỏ đỏ mọng đó, anh có chút khô miệng khô lưỡi, lúc nói cổ họng cũng khàn luôn rồi.
Lăng Điềm không nói gì, cô đã chủ động một lần rồi, không lẽ lần này còn muốn để cô chủ động nữa hay sao.
"Điềm Điềm, thế anh hôn đây, em đừng tức giận nha."
Phi Túc đưa mặt sát lại Lăng Điềm, thấy cô cũng không có phản ứng gì, có tâm làm trộm như không có gan làm trộm, anh lại nhỏ tiếng hỏi một câu.
“Anh hôn thật đây."
Tiêu rồi, cảm giác mình sắp phát sốt rồi, da thịt nóng như lửa đốt vậy, trong lòng Phi Túc như có trăm con mèo đang cào vậy. Anh tiến sát lại đôi má ửng hồng của cô gái nhỏ, có thể ngửi được mùi nước hoa dễ chịu, thoang thoảng trên người cô, không biết là mùi của kem dưỡng thoa trên mặt hay là mùi của xà phòng giặt đồ.
Phi Túc có chút bay bổng, cảm giác tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
"Hôn thì cứ hôn đi, nói lảm nhảm cái gì."
Lăng Điềm nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của anh mà sốt ruột thay anh luôn, uổng cho gương mặt quân nhân độc đoán của anh, tính tình còn thẹn thùng hơn cô gái như cô nữa cơ.
Cô trực tiếp đưa hai tay ôm lấy đầu của Phi Túc, nhắm chuẩn vào đôi môi của anh và hôn chụt một cái, tiếp tục lại nhắm chuẩn vào trán, má trái, má phải của anh, mỗi chỗ hôn một cái.
"Là đàn ông thì mạnh dạn lên một chút, cái chuyện hôn đơn giản như vậy mà cũng cần em dạy cho anh sao?”
Lăng Điêm cảm thấy bây giờ mình cực kì giống những tay ăn chơi chuyên bắt nạt những cô gái nhà lành, sao tìm người yêu mà cô cứ cảm thấy mình cầm sai kịch bản thế.
Còn về Phi Túc, anh đã hạnh phúc đến mức sắp ngất đi rồi, tạm thời mất đi năng lực nói chuyện. ...
"Điềm Điềm đi rồi, thế nào rồi, tâm sự với ba chút đi?"
Lúc Phi Lôi Đình về thì Lăng Điềm đã về nhà rồi, trước khi cô gái nhỏ đi còn xào mấy món rau giúp cho hai người đàn ông không vợ. Phi Lôi Đình gặp một đũa khoai tây thái sợi xào chua cay, lại một lần nữa quyết tâm nhất định phải nhanh chóng cưới cô con dâu Lăng Điềm này về nhà.
"Không có gì.
Phi Túc vẫn rất làm dáng đối với ông già của mình, vẻ mặt nghiêm nghị, dáng vẻ đầy kiêu ngạo, làm cho Phi Lôi Đình thấy mà chua xót.
Dáng vẻ này nhất định là có chuyện, đừng thấy anh nói không có gì, nhưng trong mắt đã viết dòng chữ mau đến hỏi con đi, mau đến hỏi con đi đấy. Tốt xấu gì thì Phi Lôi Đình cũng là ba của anh, sao có thể không nhìn ra chút tâm sự nhỏ đó của anh được.
ebookshop.vn ebook truyện dịch giá re
Bạn cần đăng nhập để bình luận