Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 354: Cả Nhà Du Lịch Đến Tây Huyễn 16

Chương 354: Cả Nhà Du Lịch Đến Tây Huyễn 16Chương 354: Cả Nhà Du Lịch Đến Tây Huyễn 16
Bộ dáng của nữ võ sĩ đó rất được, sự khỏe đẹp dã tính rất phù hợp thẩm mỹ của Côn, anh ta không giống với tộc nhân của mình, thích loại dung mạo diêm dúa lắng lô đẹp đẽ như Hồ tộc và Yêu, cũng không thích thân hình nhỏ yếu yêu kiều mềm mại hơi dùng một chút lực, có thể bị bóp chết, anh ta lại thích loại giống cái cường tráng hữu lực.
Chỉ tiếc, giống cái xinh đẹp này không phải tộc Thú Nhân, mà lại còn mang theo trẻ con, ba đứa nhỏ thấp lè tè đó chính là con cái của cô ta nhỉ, thật sự là năng lực sinh đẻ mê người.
Nhưng vũ lực của nữ võ sĩ này nhìn qua cũng không cao, dường như chỉ cao hơn ma pháp sư bên cạnh cô ta một đoạn, còn rất xa mới tới mức có thể uy hiếp đại võ đấu sư như anh ta.
Côn chỉ cho là cảm ứng của mình xảy ra sai lâm, ở dưới sự thúc giục của các đồng bạn thu hồi ánh mắt, đi theo tiểu nhị của quán trọ, đi đến phòng của mình.
Thật vừa đúng lúc phòng của anh ta ngay đối diện xéo với nhà họ Lăng.
Tới phòng bếp, Vạn Kim Chi lấy ra mấy con cá chép bạc nuôi một ngày, vẫn như trước sống rất tốt, sau đó dùng sống dao chém ngất xỉu mấy con cá.
Lăng Điềm thật cẩn thận tiếp xúc với một con cá chép bạc trong đó, chỉ có thể nói cô bé đã bị tất cả động vật mọc lông mọc vảy chán ghét đến trong xương, vừa mới chạm vào vảy cá của con cá chép bạc đó, con cá vốn hôn mê lại có tư thái hồi sinh, trước khi con cá hoàn toàn nóng nảy, Lăng Điềm nhanh chóng dùng dao phay giết đối phương.
Mấy con cá còn lại cũng xử lý như vậy, lúc giết cá, Lăng Điềm cảm thấy những con này đụng tới cô bé cũng rất xui xẻo, cá người ta chết thì chết đi, trước khi cá của cô bé chết còn phải nổi điên một trận, trước tức sau chết, mức độ khổ bức này cũng không có ai rồi.
Giết cá xong chuyện sau đó cũng đơn giản, bởi vì Lăng Điềm kiên trì tu luyện phương pháp thở, thể chất tốt hơn trước kia rất nhiều, mặc dù hiện giờ tuổi còn nhỏ, nhưng nấu vài món thức ăn không mệt một chút nào.
Ở trong phòng bếp không có chỗ ăn cơm, chờ Lăng Điềm nấu đồ ăn xong rồi, Lăng Quốc Đống và Vạn Kim Chi lập tức giúp đỡ bưng đồ ăn đến trong nhà ăn mà quán trọ chuyên cung cấp cho khách trọ ăn, hiện giờ đúng là thời gian ăn cơm, nhà họ Lăng bưng một mâm đồ ăn mùi thơm bốn phía đi ra, ngửi thấy hương vị đó, những người khác bỗng chốc cảm thấy thứ mình ăn nhạt nhẽo vô vị, trong lúc nhất thời, ánh mắt của người khắp phòng, đều tập trung ở trên đồ ăn mà hai vợ chồng đang bưng mấy mâm đỏ rực không biết là thứ gì.
Ẩm thực của đại lục Ma Vũ vẫn tương đối đơn giản, không phải luộc chính là nướng, không phải nướng chính là chiên, trên cơ bản giữ lấy hương vị nguyên bản của đồ ăn, nhiều lắm thêm chút đồ gia vị tăng mùi thơm, bọn họ cho rằng chỉ có như vậy mới đảm bảo ma lực trong thịt ma thú có thể không biến mất đến mức độ lớn nhất.
Đồ ăn trong quán trọ cung cấp chỉ là vài loại đó tương đối bình thường, cơm gà nhảy nướng, vịt lục tiễn nướng, cá chép bạc hấp, nếu chịu tiêu tiên, cũng có thịt ma thú cấp cao hơn một chút, nhưng cách làm lăn qua lộn lại cũng chỉ vài loại như vậy.
Người nhà họ Lăng không để ý đến ánh mắt của người bên ngoài, sau khi gắp một đĩa đồ ăn cho anh rể cả để cậu ta từ từ mổ, cũng rất nhanh đã ăn ngay.
Lại là hương vị kinh diễm cùng với ma lực phản hồi chứa trong thịt cá mà thân thể có thể cảm nhận được.
Lần này cả nhà đều xác định, quả nhiên là đôi tay bị bị tất cả động vật chán ghét mà vứt bỏ đó của Điềm Điềm, bạo phát tiềm lực bị mai một của cô bé.
Động tác gắp đồ ăn của mọi người lập tức trở nên nhanh chóng, chiếc đũa gần như chợt hiện thành một tàn ảnh, ở dưới thế công của năm người một gà, mắt thường có thể thấy được vài ngọn núi nhỏ đã thấy đáy, cho đến chén đĩa cũng bị liếm sạch sẽ.
"Òm Ọp _"
Rõ ràng đều còn đang ăn cơm, cũng không biết là bụng của lữ khách nào kêu lên tiếng trước, ngửi mùi thơm của đồ ăn còn lưu lại trong không khí, nhìn lại thức ăn bình thường bày trước mặt mình, bỗng chốc cảm thấy càng đói bụng.
Người so với gà, tức chết người.
Nhìn thấy con gà trụi lông đó mặc quần áo, ăn no bụng ghé vào trong lòng cô gái nhỏ của người nhà đó, tất cả lữ khách đều bi phẫn.
Phi Túc không biết mình rời khỏi tộc Yêu Miêu đã bao lâu, hiện giờ cậu ta đã đi tới trấn Lạc Dương, qua không bao lâu, có thể tới chủ thành Rhine.
Bạn cần đăng nhập để bình luận