Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 283: Du Học 2

Chương 283: Du Học 2Chương 283: Du Học 2
Cậu ta nhìn ánh mắt tò mò của các bạn học sinh, trong lòng khỏi phải nói đắc ý cỡ nào, nhất là nhìn thấy học sinh giỏi Lăng Trắng vĩnh viễn chiếm hạng nhất trong giữa kỳ cuối kỳ ở đủ loại thi đua giờ phút này cũng vãnh tai nghe cậu ta nói, tâm tình kiêu ngạo càng không nói nên lời.
"Tớ không tính tham gia thi đại học, cô tớ ở nước Mỹ, tớ dự định đến nước Mỹ học đại học."
Lúc này Tề Bân chính là tiêu điểm của mọi người, nhất là sau khi nghe cậu ta nói hết những lời ấy, tất cả mọi người phát ra một tiếng thở dài, phần lớn đều là kinh ngạc mà hâm mộ.
Khủng hoảng tín nhiệm quốc gia tám chín năm, chỉ có người sống ở thời đại này mới biết, lúc đó phong trào ra nước ngoài và phong trào du học gần như là chưa từng có, nhưng bởi vì như thế, giải quyết visa xuất ngoại cũng tăng theo, hễ là đơn vị công tác, rất nhiều chỗ đều bị tạm giữ visa, những người được phái ra nước ngoài, trên cơ bản đều là hai ba người một tổ, giám thị nhau, phòng ngừa bọn họ ra ngoài sẽ không trở lại nữa.
Lúc kẹt chặt nhất, mặc dù là danh chính ngôn thuận xin nghỉ xuất ngoại thăm người thân, đơn vị cũng sẽ không phê cho cậu, nếu dám ồn ào, mất việc cũng chỉ là việc nhỏ.
Nhưng khó khăn cỡ nào đi nữa cũng không diệt được quyết tâm muốn xông ra khỏi biên giới đi tới Âu-Mỹ của thanh niên, nhà ai có thể xuất hiện một du học sinh, tuy rằng sẽ bị quần chúng quở trách quân bán nước, nhưng làm sao mà không phải đối tượng mọi người hâm mộ chứ.
Không chỉ có phong trào du học, còn có phong trào lao động nhập cư, trong nhà có thể xuất hiện một người kiếm được tiên Mỹ hoặc tiên Nhật, đủ để tất cả mọi người hâm mộ.
Nếu Tề Bân dám nói ra lời như vậy, thế nghĩa là cha mẹ cậu ta đã thu xếp tốt hết thảy giúp cậu ta, chỉ chờ xuất ngoại.
Đứa nhỏ tuổi này ai không muốn đi ra thế giới bên ngoài nhìn một cái, hơn nữa bây giờ nước lớn như Châu Âu và nước Mỹ ở trong mắt của thanh niên nước Hoa chính là tồn tại giống như thiên đường, bọn họ ảo tưởng mình có thể đến những quốc gia lớn đó thể hiện bản lĩnh, cũng ảo tưởng mình có thể giống như tiền bối học tập được những kỹ thuật vĩ đại tiên tiến, trở thành đại công thần của toàn bộ nước Hoa.
"Tê Bân, sau này cậu phát đạt cũng đừng quên những bạn học cũ chúng tôi nha." Lúc này anh em tốt của Tề Bân võ vai của cậu ta cười nói.
"Đều nói nếu phú quý chớ quên nhau, sau này cậu có thể là người có tương lai nhất trong chúng tớ, về sau không chừng chúng tớ còn phải dựa vào cậu che chở đó."
Bọn họ cũng đều biết cha Tê Bân mở một nhà xưởng rất lớn, mặc dù Tề Bân sống không tệ, tương lai nhận đội của cha cậu ta cũng đủ vượt lên những bạn học bọn họ một bước lớn, nếu có thể có quan hệ tốt với tê Bân, tương lai quốc gia phân phối công việc không được, còn có thể đến chỗ Tề Bân làm việc.
"Các cậu yên tâm, Tề Bân tôi không phải loại người như vậy."
Tề Bân không chút nghĩ ngợi vỗ vỗ ngực mình, nói bao thầu tất cả học sinh bọn họ.
Ánh mắt cậu ta liếc Lăng Tráng một cái, nghe cái tên quê mùa này, ngoại trừ từ trong thôn đi ra ai sẽ lấy cho đứa con nhà mình chữ Tráng chứ.
Không phải chỉ là lớn lên đẹp trai một chút, học hành lợi hại một chút sao, cha cậu ta đã nói, chờ ra xã hội, tất cả đều nhìn phía trước.
Tề Bân chỉ cần nhớ tới cảm giác mình thổ lộ với hoa hậu giảng đường, kết quả hoa hậu giảng đường nói người mình thích chính là Lăng Tráng của lớp bọn họ thì tan nát cõi lòng.
Xã hội dạy làm người, dù cho Lăng Tráng thi đậu đại học tốt nhất thì thế nào, chờ bốn năm tốt nghiệp đại học, cậu có thể sẽ được phân đi cơ sở làm một tiểu lãnh đạo tiểu cán bộ, mà cậu ta vừa về nước, trực tiếp có thể kế thừa giá trị con người trăm vạn của cha cậu ta, chênh lệch giữa hai người bọn họ không phải cố gắng có thể bù lại được.
Tề Bân thấy sau khi Lăng Tráng nghe mình nói xong thì cúi thấp đầu, trong lòng tự đắc không cần phải nói.
Cũng là Lăng Tráng quá khiêm tốn, bạn bè trong lớp chỉ biết gia đình bọn họ tới từ nông thôn, cha dạy học, mẹ mở quán món kho, trong nhà còn có hai người chị, chị lớn làm ở xưởng quần áo, chị nhỏ còn đang học đại học.
Ở trong cái nhìn của bạn học, trực tiếp phiên dịch chính là cha cậu là giáo viên tiểu học hoặc cấp hai bình thường, mẹ mở một quán đồ kho nho nhỏ, chị lớn lăn lộn kém cỏi nhất, là công nhân nữ của xưởng dệt, chị nhỏ còn đang đi học, tiền đồ không biết.
Nghe tổng thể, chính là gia đình bình thường, không có gì có thể khoe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận