Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 261: Dây Chuyền 1

Chương 261: Dây Chuyền 1Chương 261: Dây Chuyền 1
Bà ấy phải về nói rõ với chông mình mới được, về sau có nói gì thì vê giường đất phòng mình nói là được rồi, để cho bao nhiêu người như thế nghe thấy làm người ta ngại chết đi được.
Lăng Mỹ Lệ bực bội đến trợn trừng mắt, sao trước kia cô ta không phát hiện anh hai mình nói bậy nói bạ đến mức ấy chứ.
Lăng Quốc Phú và vợ Bạch Xuân Kiều dẫn theo hai đứa con ung dung đến muộn, trông thấy cảnh tượng anh hai bị một đám người vây quanh như chúng tinh củng nguyệt, chen nhau hỏi thăm tình hình của ông ấy ở thành phố.
Không lâu trước đây, được hưởng thụ cảm giác này là anh ta, Lăng Quốc Phú, thế nhưng hiện giờ đã biến thành anh hai anh ta.
Lăng Quốc Phú xiết chặt nắm tay, Bạch Xuân Kiều ở đằng sau phải đẩy anh ta mấy cái, bấy giờ anh ta mới sực tỉnh cúi đầu trâm mặc bước vào. ...
"Quốc Phú đến rồi đấy à, khách quý khách quý nha."
Vốn Lăng Quốc Phú muốn cùng với vợ lặng lẽ đi vào, tốt nhất là không ai chú ý đến anh ta, đáng tiếc trời không chiều lòng người, anh ta một người to lù lù ra đấy, còn có vợ Bạch Xuân Kiều với hai đứa con đi theo sau, người sống sờ sờ như vậy làm gì có chuyện không ai chú ý tới.
"Chú, thím.”
Ở đây hầu hết là bậc cha chú, trước kia Lăng Quốc Phú ngang ngược đến thế nào đi chăng nữa thì trước mặt mấy ông mấy bác này cũng không dám hô to gọi nhỏ, hơn nữa anh ta tự nhận mình là một trong số ít người có văn hóa trong thôn, về mặt lễ nghĩa ra vẻ rất đâu ra đấy, đương nhiên, phải phớt lờ thái độ cao cao tại thượng, cái thói kiêu ngạo của anh ta những năm qua, tuy rằng che giấu rất tốt nhưng người khác đâu có ai là kẻ ngu, ngoài hai ông bà cụ nhà họ Lăng ra có ai không nhìn ra Lăng Quốc Phú anh ta là loại người gì chứ.
Nhiều người quá Lăng Quốc Phú không biết người gọi mình là ai, thống nhất gọi chú thím chung chung, còn những người cùng vai vế, từ trước đến giờ anh ta không có giao tình gì với những người đó cho nên cũng không định để ý tới.
"Không phải chứ thím nói cháu này, vợ chồng nhà cháu đến muộn quá đấy, dù gì cũng là ngày vui mừng cháu đích tôn nhà họ Lăng các cháu lấy vợ, hai đứa là chú thím của nó thì cũng nên đến đây sớm phụ giúp chuẩn bị các thứ đi chứ."
Trước kia lúc Lăng Quốc Phú còn làm ở Ủy ban cách mạng, người trong thôn dù có không hài lòng về anh ta cũng không chỉ trích thẳng mặt, giờ đã khác rồi, không chỉ không còn danh tiếng oai phong của Ủy ban cách mạng, nhà vợ Lăng Quốc Phú rớt đài liên lụy đến chỗ đứng của anh ta, trong mắt người dân trong thôn, ông đã đã sớm không còn là Lăng Quốc Phú trước kia vểnh đuôi lên trời mà khinh người nữa rồi.
"Đứa nhỏ nhà cháu bị tiêu chảy nên đến muộn."
Lăng Quốc Phú giật giật khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua nhìn anh hai ở một bên, chỉ có anh ta giả vờ tốt bụng.
"Tiêu chảy sao, có nặng lắm không?”
Bà Từ bận tối tăm mặt mũi đến mức chỉ mong chia đôi mình ra mà làm cho hết việc, lúc bà đi từ trong bếp ra không nghe được đoạn đối thoại phía trước chỉ nghe được câu cuối cùng kia con trai út vì đến trễ mà tìm cớ, còn tưởng là thật.
Không giống như đối xử với Lăng Kiều và Lăng Điêm nhà con hai, đối với hai đứa trẻ nhà đứa con mình yêu thương nhất, bà Từ ít nhiều vẫn có quan tâm, hơn nữa cô con gái cả của Lăng Quốc Phú Lăng Bảo Trân, được Bạch Xuân Kiều dạy cho ăn nói ngọt thôi rồi, dỗ cho bà nó đến là vui vẻ, lâu ngày bà ta quên mất mình đã từng bất mãn với đứa con dâu không sinh cho bà ta được một thằng cháu trai này như thế nào, dần tiếp nhận hai cô cháu gái.
Đương nhiên, con trai út không có con trai nối dõi bà ta vẫn rất tiếc nuối, hiện giờ chính sách kế hoạch hóa gia đình kiểm soát nghiêm ngặt, nếu thằng ba sinh thêm một đứa con nữa đến công việc phải vất vả lắm mới giữ được sẽ bị vuột đi mất, niềm kiêu ngạo nhất của bà ta là con trai cưới được vợ là người thành phố cùng với được ăn lương nhà nước, nếu vì một thằng cháu trai mà đánh mất mặt mũi thì mất nhiều hơn được.
Dù sao bà ta đã có ba thằng cháu, nhà thằng cả còn có hẳn hai thằng, hoàn toàn có thể cho một thằng đến làm con cầu tự cho nhà thằng ba, nhưng suy tính này của bà ta bị Lăng Quốc Phú cự tuyệt gay gắt. Vợ chồng Lăng Quốc Khánh ban đầu cũng ủng hộ chuyện này nhưng giờ bắt đầu thay đổi thái độ, có vẻ là không bằng lòng đưa thằng con nhỏ mất công nuôi nấng bao lâu cho không Lăng Quốc Phú.
"Bà nội ơi cháu không sao, chỉ là sáng sớm dậy uống cốc nước lạnh nên bị tiêu chảy, thế nên nhà cháu mới tới muộn."
Con gái cả Lăng Bảo Trân nhà cậu ba Lăng năm nay mười ba tuổi, đã trổ mã xinh đẹp hẳn ra, hội tụ hết những ưu điểm của ba mẹ mà né được hết tất cả khuyết điểm của hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận