Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 351: Cả Nhà Du Lịch Đến Tây Huyễn 13

Chương 351: Cả Nhà Du Lịch Đến Tây Huyễn 13Chương 351: Cả Nhà Du Lịch Đến Tây Huyễn 13
Trước kia đồ ăn Lăng Điềm làm cũng là mỹ vị số một, nhưng ba món ăn hôm nay ăn, ngoại trừ kinh diễm, không có từ ngữ khác có thể hình dung cảm nhận lúc này của bọn họ.
Chất thịt của cá ớt băm cực mềm cực tươi, hơn nữa ớt băm và ớt ngâm mà Lăng Điềm tự tay muối nâng cao mùi vị, chua cay nổi bật, trong thịt cá tuyết trắng nõn mịn còn chứa một ít vị sảng khoái, thịt cá thấm đủ nước canh và nước của ớt băm ớt ngâm, mỗi một miếng thịt cá, đều tập hợp nhiều loại hưởng thụ tươi, mềm, cay, chua, sảng khoái, trơn bóng.
Màu sắc của miếng cá hun khói là màu nước tương xinh đẹp, rõ ràng là cùng một miếng thịt trên con cá, mùi vị lại khác rất lớn với đầu cá ớt băm, không biết cô bé dùng phương pháp gì, loại trừ đi lượng nước trong thịt cá, miếng cá hun khói cắn vào miệng, chất thịt vô cùng căng đầy, bên ngoài miếng cá chiên giòn rụm, ngoài giòn trong mềm, hơn nữa gia vị nước tương độc đáo, chỉ là cơm thôi, hoàn toàn không có cách nào dừng lại động tác trên tay mình.
Có thể làm cá hoa cúc cũng may mà dọc theo đường đi đi tới Vạn Kim Chi phát hiện một loại quả dại vị cực kỳ tương tự cà chua, sau khi xác nhận quả dại này không có độc, Lăng Điềm bèn dùng quả dại đó và miếng cá trên tay làm một món cá hoa cúc.
Cá hoa cúc chính là món ăn bọc bột mì lên miếng cá cắt lát sau đó thả vào trong chảo dầu nóng chiên, cuối cùng bọc lên sốt cà chua chua ngọt ngon miệng, bởi vì sau khi chiên giống nhau hoa cúc mà được gọi như vậy.
Cá hoa cúc vị chua ngọt, vào miệng tan ra, là một món ăn khai vị ngon, bởi vì cá chép bạc gai lại ít, Lăng Điêm cắt miếng thịt cá ước chừng làm tràn đầy hai mâm cá hun khói và cá hoa cúc, nhưng bởi vì vị ở đó rất ngon, hai mâm đồ ăn lớn cùng với đầu cá lớn bằng hai bàn tay to kia, tiêu diệt sạch sẽ ở trong bụng mọi người, chỉ để lại một ít xương đầu cá, chứng minh con cá đó từng tồn tại.
"ợ"
Mọi người ăn no ợ một cái, xoa cái bụng nhô cao, cũng không có cảm giác khó chịu vì quá no chút nào, ngược lại cảm thấy thịt cá này giống như là một nguồn nhiệt, theo dạ dày bộ ấm dào dạt, khuếch tán về phía tứ chi bách hài, khỏi phải nói dễ chịu cỡ nào.
Bữa cơm vừa nãy, không chỉ có hưởng thụ ở trên tinh thần, đồng thời cũng thành hưởng thụ trên thân thể.
"Điềm Điêm, đồ ăn hôm nay con bỏ thêm gia vị mới gì hả?”
Dù sao Lăng Quốc Đống cũng từng sinh sống ở trên đại lục Ma Vũ mấy chục năm, cũng từng nếm qua vài lần thịt ma thú cấp ba, cấp bốn, chỉ là phản ứng sau khi ăn hết thịt cá, giống với ma lực phản hồi lại lúc trước anh ta ăn xong thịt ma thú cấp ba cấp bốn đã cảm nhận được.
Nhưng cá chép bạc chính là ma thú bình thường nhất, thậm chí ngay cả ma thú cấp một cũng không được tính, vì sao nó mang lại cho bọn họ hiệu quả mà trong thịt ma thú cấp ba cấp bốn mới có?
Lăng Quốc Đống có hơi nghĩ không ra.
Cái này thật đúng là phải hỏi ngược lại Lăng Điềm, chính cô bé cũng cảm thấy hôm nay mình phát huy có chút vượt xa người thường, trước kia cô bé cũng thường làm ba món này cho người nhà, nhưng cho tới bây giờ cũng không có hương vị và hiệu quả giống như lần này.
Nếu nói là nguyên liệu nấu ăn không giống, nhưng cá chép bạc chính là món cá phổ biến nhất trong thị trường bình thường của đại lục Ma Vũ, khi vừa mới tới mảnh đại lục này, Lăng Điềm đã từng làm nghiên cứu liên quan tới nó ở phòng bếp, khi đó nấu đồ ăn, cũng không có loại hiệu quả như bây giờ, cô bé bỗng chốc có hơi nghĩ không hiểu.
"Có lẽ là cá trong hồ này có vấn đề, nếu không thì chúng ta tạm thời ở đây nghỉ ngơi, không phải còn có mấy con cá sao, buổi tối bảo Điềm Điềm cũng nấu mấy con cá đó, nếu thật sự là vấn đề của cá trong hồ, đến lúc đó chúng ta hãy bắt nhiều một chút phơi khô mang đi, đại lục Ma Vũ không thể so với trước kia, Kiều Kiêu bọn chúng còn nhỏ, làm cha mẹ, chúng ta cũng phải mau chóng gia tăng thực lực của mình."
Vạn Kim Chi cảm thấy mình là chủ gia đình, thời điểm này, cô ta phải đứng ra, nói một cách ứng đối cô ta cảm thấy không tệ.
Hành động này của cô ta chiếm được sự đồng ý của cả nhà, cứ như vậy, người nhà họ Lăng vốn định ăn xong cơm trưa rồi rời đi, lại ở lại bên hồ nước đó không đi.
"Ăn ngon, nhưng mà..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận