Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 265: Náo Loạn 2

Chương 265: Náo Loạn 2Chương 265: Náo Loạn 2
"Em gái em phải ở nhà giúp mẹ làm việc nhà, nó đần lắm, học tiếng Anh không biết gì." Lăng Bảo Trân không thích người khác dời sự chú ý lên người đứa em này, hấp tấp chặn họng cô bé.
"Em, em muốn đi."
Lăng Bảo Châu thỏ thẻ, nhưng dưới ánh nhìn chòng chọc của Lăng Bảo Trân vẫn thử một lần dứt khoát biểu đạt thái độ bản thân.
"Vậy được, nếu chú ba và thím đồng ý thì chị hoan nghênh các em kỳ nghỉ đến nhà chị chơi." Lăng Điềm giành nói trước khi Lăng Bảo Trân kịp mở miệng, đặc biệt nhấn mạnh từ kỳ nghỉ.
Lăng Bảo Trân không nghe ra ý tứ sâu xa trong lời Lăng Điềm, sau khi nghe được lời cô đồng ý không để tâm việc em gái chống đối chuyện của mình, vui vẻ nhảy nhót hoan hô.
Lăng Điềm trông biểu hiện của cô em họ nhà chú ba không khỏi cảm thấy đau đầu, chung quy cô vẫn nhận thấy đại phiền toái này không dễ gì mà giải quyết đơn giản thế mà xong.
Lúc này đây cô nhớ chị cả hơn bao giờ hết, cô nghĩ chắc chắn chị cả sẽ có biện pháp đối phó với khối kẹo mè xửng dính nhằng đáng sợ này.
Về phân ba mẹ, Lăng Điềm không nghĩ hai người giải quyết được vấn đề đứa nhỏ Lăng Bảo Trân, nhất là mẹ cô, vũ lực của mẹ có giá trị uy hiếp với mấy người chú ba, chứ còn với một đứa nhỏ như Lăng Bảo Trân sẽ không có hiệu quả, dù sao làm người bề trên, đối xử với một cô cháu gái chỉ mới mười ba tuổi, đừng nói dùng sức mạnh, chỉ doạ dẫm thôi cũng không nên rồi.
Đoạn đối thoại không duy trì thêm được bao lâu, tiếng pháo ngoài sân lốp bốp vang lên, chú rể đã đón cô dâu về, mọi người đang ngồi ở bàn tiệc cùng nhau ra ngoài đón khách khứa.
Cô dâu là người thôn bên cạnh, diện mạo phổ thông, nhưng vóc người lại rất được hoan nghênh, ngực lớn mông đầy đặn, người trong thôn cam đoan dáng này đảm bảo sẽ sinh được con trai. Mười năm qua đi, Lăng Khôn cao lên nhiều so với lúc trước, da dẻ cũng đen đi không ít, mấy năm nay anh ta chơi bời lêu lổng, mãi đến khi trong nhà bắt đầu nhận khoán đất mới khá hơn lên chút, mọi người trong nhà hy vọng anh ta cưới vợ xong có thể triệt để chỉnh đốn lại con người, sống cho tử tế.
Các thủ tục đám cưới trong thôn đã thành thông lệ, nhiều khâu rắc rối phức tạp, Lăng Quốc Phú với Bạch Xuân Kiêu mãi đến khi nghi thức đã xong xuôi mới bổ củi xong về đến trước sân, trông hai người lúc đầu quần áo sạch sẽ lúc này nhăn nhúm, còn dính không ít vụn gõ, thì biết ngay công việc bổ củi đối với bọn họ không phải việc dễ dàng.
Hơn nữa hai người chưa trải qua cuộc sống như thế bao giờ, tay chân yếu ớt, hôm nay bổ củi bị mấy dằm gỗ đâm vào tay, khó chịu bao nhiêu khỏi phải nói.
Lúc ăn cỗ Lăng Quốc Đống và Vạn Kim Chi cũng đã về, nhà họ Lăng cả nhà ngồi một bàn, những bàn khác ngồi hoà hợp sôi nổi thì bầu không khí ở bàn này dễ nhận thấy có phần kỳ quái.
Chồng Lăng Mỹ Lệ lấy cớ bận đi làm không đến chung vui, cả quá trình cô ta chỉ bận gắp thịt với cá cho mình và con gái, căn bản không có thời gian nói chuyện, Lăng Quốc Khánh và Triệu Mai thì dẫn con trai với con dâu đi xung quanh kính rượu, từ lúc vào mâm đến giờ chưa về chỗ ngồi, Lăng Quốc Phú làm mặt lạnh giả chết, ông ta bày ra thái độ như thế nên Bạch Kiều Xuân cũng không thể không biết xấu hổ mà nói chuyện với nhà Vạn Kim Chi.
Vậy nên mới có cảnh tượng ấy diễn ra, rõ ràng là mấy anh em ruột thịt lại như người dưng nước lã bị ghép chung một chỗ, người ba nhà phân biệt rạch ròi, không trao đổi gì với nhau cả.
Ông Lăng nhìn mấy đứa con mình, rõ là ngày vui của cháu trai mà ông lại thấy sao mà thê lương.
Người già rồi đã hiểu ra được một số quan niệm cố chấp, hơn nữa mấy năm nay nghe người trong thôn vụng trộm đánh giá vợ chồng ông ta, ông Lăng càng nảy sinh nhiều nghi vấn, mấy năm nay ông ta thật sự đã sai rồi sao?
Cùng ngày bữa tiệc mừng kết thúc, Lăng Mỹ Lệ và nhà Lăng Quốc Phú chưa về ngay mà chọn ngủ lại nhà một đêm, còn một nhà Lăng Quốc Đống cũng định ở lại thôn nghỉ một đêm rồi mới đi, bởi vì thôn có một tập tục, sáng sớm hôm sau sau ngày cưới của đôi vợ chồng phải làm một bữa cơm chiêu đãi cả nhà, ngày này, chú bác như họ phải có mặt.
Buổi tối Lăng Điềm vừa mới đi ngủ chưa được bao lâu chợt nghe tiếng người bên ngoài gõ cửa rầm rầm, nghe ra có mấy phần quen thuộc.
"Chú hai, thím hai, trong nhà xảy ra chuyện, ông bà gọi chú thím mau qua."
Người đến là Lăng Xuân, chỉ thấy lúc này anh ta hốt hốt hoảng hoảng, chắc là trên đường đến đây chạy nhanh quá, đường tối mù mù bị vấp ngã, mặt bị sây sát một mảng lớn, máy chảy xuống nhuộm đỏ cả áo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận