Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 225: Quyến Rũ 2

Chương 225: Quyến Rũ 2Chương 225: Quyến Rũ 2
Đại não anh ngừng hoạt động mấy giây, nghĩ không rõ đây là tình hình gì.
"Điềm, Điềm Điềm... Em có biết?" Phi Túc nói chuyện không trôi chảy, nhìn thấy cô gái nhỏ đối diện giống như cái gì cũng hiểu rõ, nói không nên lời.
"Biết cái gì? Biết anh muốn nói, em tìm đối tượng nên tìm như anh phải không?"
Lăng Điềm nhìn thấy đồ ngốc đối diện, cô cũng không phải rất khờ, lúc trước chẳng qua tuổi quá nhỏ, không tính xé vỡ tầng giấy cửa sổ đó, hiện giờ tuy rằng cũng coi như không lớn, nhưng dù sao cũng là người sắp thành sinh viên rồi, yêu đương, cũng không tính là quá quá đáng.
Phi Túc nhìn miệng cô bé hé ra hợp lại, nghe thấy lời nói phát ra từ trong miệng cô, nháy mắt đại não nổ mạnh, lập tức cứng ngắc ngây ngẩn cả người.
"Vậy, vậy em có ý qì.'
Anh liếm môi, cảm thấy cổ họng thật khô, câu nói đó cũng không biết hỏi ra miệng như thế nào.
"Ý của em?"
Lăng Điềm thừa nước đục thả câu, nhìn thấy bộ dáng căng thẳng của Phi Túc, cũng không chọc anh nữa, ở dưới cái nhìn chăm chú của đối phương, kiêng mũi chân, môi nhẹ nhàng đụng chạm, mềm mại, mang theo vị ngọt của dưa hấu.
Chàng trai này luôn nghiêm trang quyến rũ cô, khoe khoang cơ ngực cơ bụng hai bắp thịt ở cánh tay của mình, muốn dùng sắc đẹp mê hoặc cô, rất không may mắn, cô bị quyến rũ thành công rồi.
Đời trước Lăng Điềm cũng chưa từng quen bạn trai, hôn môi chẳng qua là sự đụng chạm môi đơn giản nhất, cũng không có ý xâm nhập, nhưng chỉ có như vậy, Phi Túc cũng sắp hôn mê, anh cảm thấy mình hạnh phúc đến nỗi muốn bất tỉnh, tim đập nhanh, có một loại cảm giác nổ mạnh.
"Phi Túc, lúc trước anh nói, con gái hai mươi tuổi mới có thể yêu, cho nên, xin anh kiên nhẫn đợi em bốn năm nữa đi."
Lăng Điềm nhìn chàng trai đã sắp thành đồ ngốc, kiếng mũi chân, tiến đến bên tai anh nhẹ nhàng nói, sau đó bưng lên mấy miếng dưa hấu ở trên bàn phía dưới người, vui vẻ chạy về nhà mình, giữ cửa khóa lại, hoàn toàn mặc kệ anh trai Phi Túc vừa mới bị cô trêu ghẹo một trận.
Điềm Điềm của anh cũng thích anh, Phi Túc vui vẻ vui vẻ trong lòng.
Điềm Điềm của anh vừa mới hôn anh, Phi Túc vui vẻ vui vẻ vui vẻ trong lòng.
Điêm Điềm của anh, Điềm Điềm của anh vừa mới nói gì vậy?
Phi Túc đột nhiên xoay người, nhìn về phía cánh cửa nhà đóng chặt, co rút miệng mình một cái, sau đó cười như đồ ngốc.
"Hôm nay sao vui vẻ thế, xem ra thi cũng không tệ lắm nhỉ?" Lăng Quốc Đống trở về từ trường học, uống một chén canh đậu xanh của con gái bảo bối rót, cười hỏi.
"Đứa nhỏ nhà chúng ta mỗi người đều giống anh, thành tích còn có thể kém hay sao." Vạn Kim Chỉ chính là một người ngốc nghếch thổi phồng chồng, thổi phồng con, ở trong mắt bà ấy người nhà mình cũng không có chỗ không tốt.
Bởi vì sắp ăn cơm chiều, canh đậu xanh đã rót nửa chén, giải nhiệt giải khát, hai ba ngụm Lăng Quốc Đống đã uống xong rồi. "Nghe thím hàng xóm nói hôm nay Phi Túc từng lại đây, sao không giữ người ta lại ăn cơm chiều?" Trong lòng Lăng Quốc Đống có chút buồn bực, tính thời gian một chút, đứa nhỏ Phi Túc đó có một khoảng thời gian không tới nhà, anh và Điềm Điềm còn có Tráng Tráng không phải cực kỳ tốt sao, biểu hiện gần đây hiển nhiên có hơi không bình thường.
Lăng Quốc Đống hoài nghi có phải mấy đứa nhỏ cãi nhau hay không, tính tình của đứa nhỏ Phi Túc đó rất trầm ổn, hơn nữa cho tới nay anh đều lấy thân phận anh lớn che chở em trai em gái, hôm nay tới cửa không chừng là chủ động làm lành.
Ông ấy không nhúng tay vào chuyện của bọn nhỏ, nhưng đây không phải có chút đau lòng đứa nhỏ Phi Túc đó sao, nhịn không được nên nói một câu thay anh.
"Gần đây anh ấy có hơi bận, qua mấy ngày con kêu anh ấy đến nhà ăn cơm."
Lăng Điềm bưng đồ ăn đã nấu xong lên trên bàn, trong lòng suy nghĩ tới dáng vẻ bề ngoài đứng đắn, bên trong thẹn thùng không được tự nhiên của Phi Túc, mấy ngày nay đoán là không dám tới cửa đâu, nhớ tới khi mình xuyên qua cửa sổ trong nhà, trông thấy bộ dạng anh rời đi cùng tay cùng chân, Lăng Điềm nhịn cười cũng không dễ dàng.
"Mấy ngày nay thằng bé đều đang bận việc sao? Cha còn cho rằng tụi con cãi nhau chứ?" Lăng Quốc Đống nghe xong lời giải thích của con gái, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống.
“Anh Phi Túc mới sẽ không cãi nhau với chị hai đâu, lần nào cũng chỉ có chị hai bắt nạt anh ấy, anh Phi Túc chính là cái người bị bắt nạt vẫn rất vui vẻ."
Lăng Tráng cầm tác phẩm văn học nước ngoài nổi tiếng đi ra, một quyển dày cui giống như cục gạch, cũng làm khó cậu đọc hiểu, cậu để sách lên bàn cơm, sau đó xoay người đi giúp chị hai cầm chén và đũa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận