Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 231: Hiện Thực 1

Chương 231: Hiện Thực 1Chương 231: Hiện Thực 1
Xem ra bà ta không thể tiếp tục ở chỗ này, trước đó vài ngày bà chủ tìm bà ta thương lượng, muốn bà ta đến một chi nhánh mới mở khác, dù sao bà ta cũng là công nhân dày dạn, có kinh nghiệm, đi chỉ nhánh còn có thể tăng tiền lương, chẳng qua chi nhánh không có chỗ ở, bà ta phải thuê phòng cho mình.
Lúc trước Trương Hồng có chút rối rắm, bây giờ xem ra, bà ta phải đưa ra quyết định rồi.
"Mẹ, đây là quán món kho của Kim Chi, mẹ xem đi, vừa lớn vừa khí thế." Lương Phương lo lắng vịt nấu chín rồi lại bay, sáng sớm hôm sau mang theo bà cụ dứt khoát tìm tới.
[ã\WÑŠZ 7: câu tục ngữ ám chỉ những điều đã từng là điều chắc chắn nhưng không ngờ lại thất bại. ]
Một vài cửa hàng bên cạnh đều lục tục mở cửa, người đi đường càng ngày càng nhiều, việc làm ăn cũng bắt đầu bận rộn, Vạn Đa Lộc không rảnh rỗi tiếp đãi mẹ và chị dâu, chỉ có thể dọn hai cái ghế cho các bà, để các bà ngồi ở sau quầy nghỉ ngơi.
“Thím, chị, cháu rót ly nước cho mọi người."
Tối hôm qua cả đêm Trương Hồng không ngủ ngon giấc, sáng ngày hôm sau tỉnh lại, tầm mắt xanh đen một trận, còn có chút sưng đỏ, mắt hai mí đều sưng phù thành mắt một mí, bà ta dùng trứng gà luộc chín lăn mắt một vòng lại dùng hộp son phấn Vạn Kim Chi tặng cho bà ta đánh lên mặt, miễn cưỡng nhìn qua giống như bình thường một chút, không bị Vạn Đa Lộc nhìn ra không đúng cái gì.
"Cô làm việc ở chỗ Kim Chi nhà chúng ta cũng được mấy năm, mỗi tháng Kim Chi trả rất nhiều tiên lương cho cô nhỉ." Vẫn là lần đầu tiên Lương Phương gặp Trương Hồng, nhìn động tác chặt thịt tính tiền của bà ta nhanh nhẹn, thì biết nhất định là người làm thuê lâu năm.
Bà ta nói như thế nào cũng là chị dâu bà chủ, thân phận của Trương Hồng chỉ tương đương với người hầu vú già của nhà địa chủ, Lương Phương cảm thấy dù thế nào mình cũng cao hơn đối phương một cái đầu, tư vị như vậy thật đúng là mới lạ, bởi vì thân phận của bà ta, hơi hơi nâng cằm, vẻ mặt nhìn Trương Hồng cũng có chút tự phụ.
Em hai nhà bọn họ thật đúng là không biết chọn người, nhìn cách ăn mặc của bà ta, cũng không giống phụ nữ của gia đình đứng đắn chút nào, Lương Phương nhìn áo sơ mi hoa làm bằng sợi tổng hợp trên người Trương Hồng, cùng với hai má bôi son phấn hiện ra vô cùng trắng nõn, nghĩ tới mình suốt ngày làm việc trên ruộng đồng, da thịt vừa đen vừa thô ráp, ghen tị hạ thấp Trương Hồng xuống vũng bùn ở trong lòng.
"Bà chủ đều rất hào phóng với chúng tôi, trong lòng chúng tôi đều cảm kích chị ấy."
Trương Hồng dừng một chút, không có trực tiếp trả lời vấn đề của Lương Phương, tuy rằng đối phương là chị dâu bà chủ, nhưng bà ta cho Trương Hồng cảm quan cũng không tốt, ở trong quán tới năm nay, người đến người đi dạng người gì bà ta chưa từng thấy qua, Lương Phương tự nhận là che dấu rất tốt sự khinh thường nhưng không giấu diếm được bà ta, hơn nữa, tiền lương của bà ta không tính thấp, trước đó không biết tình huống trong nhà bà chủ, không cần phải nói cho những người này nghe, lỡ như gây phiên phức cho bà ấy thì sao.
"Thím, chị, hai người từ từ uống, cháu đến đẳng trước giúp đỡ Đa Lộc." Trương Hồng cũng chỉ vội vã tới rót ly nước cho bọn họ, bây giờ khách trong quán đang rất đông, chỉ một mình ông ta cũng vội không xuể.
Lương Phương không hỏi thăm được tiền lương mà em hai trả cho nhân viên cửa hàng nên có chút khó chịu, tròng mắt đen lúng liếng xoay vòng vòng, nhỏ giọng nói thầm hai câu với mẹ chồng bên cạnh.
"Mẹ, con cảm thấy con và Đa Phúc cũng đến thành phố làm thế nào, để em hai sắp xếp công việc cho chúng con, mẹ xem không phải chỉ là cân đồ ăn lấy tiền thôi sao, chuyện đơn giản như vậy ai không biết làm."
Lương Phương đã bị bữa cơm chiều phong phú tối hôm qua thuyết phục, sau này đến thành phố, thường xuyên qua lại nhà em hai, không chỉ có ăn ngon, còn có thể giảm bớt rất nhiều tiền cơm.
"Bỏ đi con."
Bà Thái cũng không có già hồ đồ, chút tính toán đó của Lương Phương sao có thể không nhìn ra chứ, lại nói tiếp trong ba đứa con dâu trong nhà, chỉ đứa con dâu này tinh ranh nhất, đầu óc cũng linh hoạt nhất, lúc trước ông cụ trong nhà bị, vẫn là bà ta lén gạt cả nhà gọi Kim Chi tới, tuy rằng cuối cùng chứng minh cách làm của bà ta không có sai, nhưng trong lòng bà Thái vẫn ghi nhớ bà ta, cảm thấy nàng dâu này tâm tư quá nhiều.
Lần này đến chủ yếu là vì chuyện thằng tư kết hôn, bà ta quả thật cũng nhớ nhung chuyện này, về phần Lương Phương có ý nghĩ khác gì, đều nín lại cho bà.
"Sao lại bỏ chứ."
Lương Phương thấy mẹ chồng không ủng hộ mình, lập tức không vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận