Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 236: Hiện Thực 6

Chương 236: Hiện Thực 6Chương 236: Hiện Thực 6
"Em đã quyết định, chị cũng không có lập trường khuyên em."
Vạn Kim Chi nhìn Trương Hồng một cái thật sâu,'Tiền lương lúc trước của em là bảy mươi một tháng, đây là mức lương của năm trước, năm nay giá cả vẫn luôn tăng, em lại là đến quán mới mở ở Thành Nam trông coi tiệm, sau này mỗi tháng tiên lương của em sẽ tăng tới một trăm hai, hiệu quả và lợi ích trong tiệm tốt, chị sẽ xét tăng tiền lương cho em."
Bắt đầu từ năm trước, giá cả mỗi ngày một dạng, ban đầu thịt heo một đồng tiền một cân, tăng tới bốn đồng ba như bây giờ, tiên lương của công nhân đã liên lúc leo lên ở một năm này, có vài nhà xưởng có hiệu quả và lợi ích tốt nghe nói tiền lương trung bình của công nhân một cân tới một trăm năm, tiên lương của Vạn Kim Chi không tính lá ít.
Ban đầu không có chuyện này xảy ra, bà ấy cũng đã nghĩ tăng tiên lương cho nhân viên làm việc ở quán đồ kho, nhưng Trương Hồng đưa ra chuyện chuyển cửa hàng, vừa lúc để bà ấy thông báo tin tức này trước.
"Cảm ơn chị, chị Kim Chi, em sẽ làm thật tốt."
Nghe lời nói của Vạn Kim Chi, trong lòng của Trương Hồng khỏi phải nói cảm kích cỡ nào, vốn xảy ra chuyện như vậy, dù cho Vạn Kim Chi đuổi việc bà ta bà ta cũng không có câu oán hận nào, không nghĩ tới đối phương vẫn nguyện ý tiếp tục dùng bà ta, đề bạt bà ta, thấp thỏm nhiều ngày trong lòng Trương Hồng, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
"Chỗ Đa Lộc, vẫn là để em đi nói, mấy ngày nay nó cũng không sống dễ chịu." Vạn Kim Chi sẽ không bởi vì em trai mình thích người ta, sẽ cản trở Trương Hồng đưa ra quyết định này, nhưng bà ấy vẫn muốn cho em trai một cơ hội, nếu ông ta có thể giữ Trương Hồng lại, vậy chứng tỏ bọn họ còn có cơ hội.
Không cần Vạn Kim Chi nói, Trương Hồng cũng đã nghĩ cần phía trước khi rời đi nói rõ với Vạn Đa Lộc, bà ta cảm thấy chuyện này vẫn phải trách mình, dù sao bà ta lớn tuổi hơn Vạn Đa Lộc mấy tuổi, là bà ta có chỗ nào không làm tốt, mới có thể khiến Vạn Đa Lộc thích bà ta.
"Chị phải đi."
Khi Vạn Đa Lộc nghe được tin tức từ bệnh viện vội vàng chạy tới, đồ đạc của Trương Hồng đã dọn được một nửa, thời gian mới ngày, trong cửa hàng lại có một thanh niên hơn hai mươi tới đây, lúc này đang thừa dịp trong quán không có khách hàng nào, giúp đỡ Trương Hồng đóng gói hành lý.
"Tiểu Phàn, em đi giúp chị nhìn thử xem trên bàn trong phòng trên lầu chị có hộp gỗ nào hay không, lấy giúp chị với." Trương Hồng nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Vạn Đa Lộc, trong lòng hơi đau đớn không thôi, nhịn nước mắt, cho nhân viên cửa hàng mới tới đó rời đi.
"Chị Hồng." Vạn Đa Lộc muốn giữ bà ấy lại, ông ta không muốn bà ấy rời đi.
"Đa Lộc, tôi lớn hơn cậu năm tuổi, khi ở tuổi này của cậu, tôi đã sinh Hổ Tử và Tiểu Miêu." Trương Hồng đánh gãy lời nói của ông ta.
"Tôi biết cậu thích tôi, tôi cũng thích cậu, nhưng thế thì tính là gì đâu?" Trương Hồng đã sớm qua cái tuổi bị bị tình cảm chi phối ý nghĩ, với người trẻ tuổi treo tình yêu ở bên miệng, bà ta càng thực tế hơn một chút, sẽ suy xét cho tương lai nhiều hơn.
"Tôi từng có một đoạn hôn nhân thất bại, đối với tôi mà nói quan trọng nhất chính là Hổ Tử và Tiểu Miêu, gia đình của cậu không chấp nhận được người con dâu như tôi và con cái của tôi, Đa Lộc, tôi biết cậu là một người con hiếu thảo, cậu cũng là người tốt, cậu sẽ tìm được một người phụ nữ tốt hơn tôi."
Triệu Hồng liếc mắt nhìn Vạn Đa Lộc một cái thật sâu: "Chuyện thím nằm viện tôi cũng biết, Đa Lộc, đừng làm chuyện khiến mình hối hận."
Nửa câu sau nói tương đương với khẩn cầu, khi bà ta nói hết câu cuối cùng, nhân viên cửa hàng mới tới vừa lúc từ trên lầu xuống.
"Chị Hồng, trên bàn trong phòng chị không có hộp nhỏ nào cả?”
"Có thể là chị nhớ lầm."
Giọng mũi của Trương Hồng có hơi nặng: "Đây là em trai của bà chủ, cũng là trưởng tiệm Vạn Đa Lộc của cửa tiệm này, vê sau cậu cứ đi theo cậu ấy làm việc."
"Đa Lộc, đây là nhân viên cửa hàng mới tới Tiểu Phàn, đứa nhỏ này còn rất chịu khó, vê sau chị đến quán mới em dẫn dắt cậu ấy cho tốt."
Trương Hồng nói xong dọn từng rương hành lý đã đóng gói tốt lên chiếc xe kéo ba bánh, Vạn Đa Lộc đơ ra hồi lâu, rốt cuộc giật giật, giúp đỡ Trương Hồng dọn những hành lý này lên xe.
Trong nháy mắt đó, Trương Hồng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời mũi cũng chua xót, nhịn hồi lâu nước mắt vẫn nhịn không được mà chảy xuống.
"Mẹ, chú Đa Lộc không cùng đến cửa tiệm mới với chúng ta sao?”
Đợi cho đến ngày thật sự ly biệt, Tiểu Miêu ngồi ở trên chiếc xe kéo ba bánh, tò mò hỏi mẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận