Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 359: Cả Nhà Du Lịch Đến Tây Huyễn 21

Chương 359: Cả Nhà Du Lịch Đến Tây Huyễn 21Chương 359: Cả Nhà Du Lịch Đến Tây Huyễn 21
"Kiểm tra thiên phú?"
Ông cụ gầy đét đang ngủ gật khe khẽ nhấc mi mắt lên, đánh giá một chút người trong gia đình này, ánh mắt dừng lại ở Phi Túc và Tất Thiên Hữu, đặc biệt lúc nhìn Tất Thiên Hữu, thời gian dừng lại đặc biệt lâu.
"Cụ ơi."
Lăng Quốc Đống lại gọi một tiếng nữa, người kia mới thu hồi tâm mắt của mình.
"Đi bên trái, rẽ một cái ngoặt là có thể thấy bảng thông báo."
Ông cụ khua tay với bọn họ, kéo thảm len đã trượt xuống lên lại, đắp ở nửa người trên của mình, nói xong nhắm mắt lại dường như đã lại ngủ lại.
Nhà họ Lăng nghe ngóng được tình hình ngay lập tức quay người rời đi, sau khi bọn họ rời đi không lâu, ông cụ lại mở mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn theo "con gà" đứng trên bờ vai của thú nhân tộc yêu miêu.
"Chắc là mình nhìn nhầm thôi, làm sao có thể là cậu ấy được?"
Ông cụ lắc đầu, ngáp một cái lại một lần nữa nhắm mắt, mà một màn này nhà họ Lăng đều không biết. ....
Bên ngoài phòng chuyên phụ trách làm kiểm tra thiên phú lúc này vẫn đang đứng khá nhiều người, đa số đều là bọn trẻ ở thành trấn của vùng phụ cận, được thống nhất do trấn trưởng chính ở địa phương hoặc là đội bảo vệ đưa đến.
Quả cầu pha lê làm từ chất liệu quý báu dùng để kiểm tra năng lực thiên phú yêu cầu với nhà giả kim cũng cao, mỗi một nước có thể có bảy, tám quả cầu pha lê để kiểm tra đã là điều vô cùng tốt rồi. Do đó nhiều đứa trẻ đến 6 tuổi đều cần đến chủ thành, nơi có khoảng cách gần nhất với chỗ bọn chúng để tham gia kiểm tra.
Thông thường chỉ phí cả đi cả về rất đắt, thêm cả phần ba mẹ đi cùng nữa thì phí tổn cần thiết không phải là thứ mà một gia đình bình thường có thể chịu nổi. Do đó cũng có nhiều đứa trẻ của gia đình bình thường sẽ tụ họp lại với nhau, vào một ngày nào đó khoảng giữa mỗi năm phó thác bọn trẻ cho trưởng bối đáng tin cậy cùng đi đến kiểm tra.
Lúc này người đứng xếp hàng trên bọn họ là bọn trẻ ở một trấn nhỏ cách chủ thành Rhine không xa.
"Mọi người cũng dẫn bọn trẻ đến làm kiểm tra thiên phú à?”
Bởi vì Phi Túc với một hình thể giống một ngọn núi nhỏ to lớn đứng bên cạnh đám người Lăng Quốc Đống, dẫn đến mấy người kia đều cách xa bọn họ, không dám lại gần bọn họ đặc biệt là mấy đứa trẻ nhỏ, trông thấy gương mặt kia của Phi Túc lập tức có cảm giác bị bạo lực gia đình.
tebookshop.vn ebook truyện dịch giá re
Vẫn là người bảo vệ dẫn mấy đứa trẻ này đến khá dũng cảm gan dạ, chủ động tiến lên bắt chuyện với Lăng Quốc Đống.
"Đúng thế, con gái tôi năm nay 6 tuổi."
Lăng Quốc Đống gật đầu với anh ta, anh ta liếc nhìn huy hiệu được ghim trên ngực trái của đối phương, ma pháp sư sơ cấp, huy hiệu màu vàng, xem ra là ma pháp sư hệ thổ. Nói ra Lăng Quốc Đống mới nhớ mình vẫn chưa đi làm giám định lại lân nữa cấp bậc ma lực bây giờ. Anh ta cảm thấy bản thân mình bây giờ chắc đã đột phá quá trình độ ma pháp sư sơ cấp rồi, phải biết rằng điều này có liên quan đến khoản phụ cấp.
"Đây là con trai của anh à?"
Người bảo vệ chỉ vào Phi Túc đang đội mũ, đối phương tuy rằng hình thể cường tráng nhưng mặt mũi vẫn khá non nớt.
"Không phải, đây là con rể tôi." Lăng Quốc Đống lắc đầu, không giống với sự tuyệt vọng của vợ, anh ta cảm thấy thân thể con rể cường tráng như thế này vẫn rất được, ít nhất có Phi Túc ở đây, sự an nguy của Điềm Điềm được bảo đảm nhiều hơn.
"Con rể?"
Người đội trưởng đội bảo vệ kia nhìn hai người con gái nhỏ ở phía sau Lăng Quốc Đống, cô bé lớn hơn một chút phỏng chừng là người hôm nay đến kiểm tra thiên phú, cũng cao đến hông của anh ta, cô bé nhỏ hơn chút thấp hơn một xíu, chỉ miễn cưỡng cao đến đùi anh ta.
Lúc này ngẩng đầu lên nhìn thấy Phi Túc cao hơn anh ta hẳn nửa cái đầu, trong lòng đội trưởng đội bảo vệ câm nín, quay ngươi lại trở vê đội của mình.
Cái nhà cầm thú đó, anh ta không nói chuyện với cầm thú.
Lăng Quốc Đống tạm thời cũng không để ý vấn đề tình trạng của con gái nhỏ và con rể nhỏ bây giờ không xứng đôi lắm, thấy người kia hỏi vấn đề của anh ta xong, chẳng ừ hử chào hỏi gì đã quay người rời đi, trong lòng cũng có hơi hoang mang.
"Kiểm tra thiên phú, 10 bạch tỉnh tệ."
Bọn trẻ ở phía trước đứa này nối tiếp đứa kia lần lượt đi vào, có đứa cười híp mắt đi ra, có đứa thì ủ rủ, đến bây giờ trong mười mấy đứa trẻ tiến vào chỉ có một đứa tươi cười, có thể thấy rằng rất hiếm loài người có ma hạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận