Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 280: Thất Vọng 1

Chương 280: Thất Vọng 1Chương 280: Thất Vọng 1
Lăng Quốc Phú không cảm thấy đây là sự trào phúng của đồng nghiệp, chỉ coi đây là mọi người ca ngợi đối với thái độ nhiệt tình yêu thích học tập của ông ta, cũng ngầm thừa nhận biệt hiệu này.
Hiện tại tốt lắm, lời nói vừa nãy của Lăng Điềm vừa dứt lời, những người đó còn không biết nhìn ông ta thế nào, trong đó có vài người nhà lãnh đạo, thích nhiều chuyện nhất, nếu cô ta cảm thấy hứng thú với chuyện của mình, phái người điều tra một chút là chuyện rất đơn giản.
Lăng Quốc Phú nghĩ không lâu trước đó bởi vì giềm pha ông ta và em gái cầm phần tiền mẹ ông ta cho đám cưới cháu trai mà ở riêng, sau lưng ra một đợt mồ hôi lạnh.
"Chú ba, không có việc gì cháu sẽ đưa Bảo Trân Bảo Châu trở về, chú không cần đưa đâu."
Lăng Điềm rất hài lòng hiệu quả lên sân khấu của mình, chú út này của cô thích mặt mũi nhất, có một hồi hôm nay, từ nay về sau sợ là ông ta cũng không dám để Lăng Bảo Trân tới cửa nhà cô, sợ bị người ta đội lên thanh danh ngại nghèo yêu giàu, vong ân phụ nghĩa.
Lăng Bảo Trân bây giờ còn mơ hồ, chưa kịp phản ứng lại lời nói vừa nãy của chị họ hai, theo bản năng đi theo phía sau cô rời đi, vê phân Lăng Bảo Châu ý thức được chị họ hai đang làm cái gì, nhưng không phải cha cô ta thích chị cả nhất sao, ông ta mất mặt lại có liên quan gì tới cô ta, cũng yên lặng giống như một người tàng hình, theo sát phía sau Lăng Bảo Trân rời đi.
Chờ đi ra bên ngoài, bị ánh mặt trời chiếu vào, lúc này Lăng Bảo Trân mới phục hồi lại tinh thần, vừa nãy hình như chị họ hai làm hại cô ta một trận, nhưng lời nói ấy của chị họ hình như quả thật cũng là cha cô ta làm, bởi vậy Lăng Bảo Trân nhìn bóng dáng của chị họ hai, nhưng thật ra không biết nên nói những qì.
"Sao không đi, không phải vê nhà sao?"
Lăng Điềm nhìn thấy Lăng Bảo Trân dừng lại bước chân, tò mò hỏi.
"Chị họ hai có phải không chào đón em đến nhà các chị ở nhờ hay không?" Lăng Bảo Trân cắn môi dưới, tủi thân nhìn Lăng Điềm hỏi.
"Đúng vậy."
Lăng Điềm không chút nghĩ ngợi mà trả lời.
Cô từ chối trắng ra như vậy khiến Lăng Bảo Trân trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói tiếp như thế nào, hít sâu vài hơi, nhìn cô chất vấn nói: "Nếu như vậy ngày đó vì sao chị họ hai đồng ý để em đến nhà các chị ở?"
Hốc mắt cô bé ửng đỏ, tay nhỏ bé đều tạo thành nắm đấm.
"Bởi vì chị không biết da mặt em dày như vậy." Lăng Điềm giang tay, cũng lộ ra nét mặt uất ức.
Lăng Bảo Trân đầu tiên là cứng đờ, sau đó khóe miệng suy sụp xuống: "Oa...' một tiếng xoay người chạy đi.
Lăng Bảo Châu cúi đầu, khóe miệng nhếch lên, chờ khi lân nữa ngẩng đầu lên lộ ra vẻ mặt lo lắng sợ hãi khẩn trương, cô ta rối rắm liếc mắt nhìn Lăng Điềm một cái, tựa như muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn giậm chân, cầm hành lý đặt ở trên xe, đuổi theo hướng Lăng Bảo Trân rời đi.
Lăng Điềm buông tay, như vậy xem ra cô dường như thiếu một lần cơ hội giúp bọn họ tuyên truyền trước mặt hàng xóm rồi. Phi Túc nhìn thấy vợ nhỏ của anh nổi bão toàn bộ quá trình, cảm thấy cô gái nhỏ của anh dù cho chiến đấu với người khác cũng vẫn đáng yêu như vậy.
Có thế nào đi nữa Lăng Bảo Trân và Lăng Bảo Châu đều chỉ là một cô bé mười ba tuổi, một cô bé mười tuổi, tuy rằng con nít tuổi ấy ở thời đại này nhảy khắp thị trấn cũng không có ai quản, nhưng dù sao Lăng Điềm vẫn mang tư tưởng của người trưởng thành hiện đại, cô bảo Phi Túc chậm rãi lái xe, mãi cho đến khi nhìn thấy hai chị em chân trước chân sau vào trong một tòa nhà ống, lúc này mới rời đi.
Cái này tốt rồi, cuối cùng có thể hoàn toàn thoát khỏi một nhà chú út. ...
Cùng ngày khi Lăng Quốc Phú trở về, đã sắp mười giờ tối, say khướt, toàn thân mùi rượu, khiến Bạch Xuân Kiều đợi ông ta gần nửa đêm thiếu chút nữa tức chết.
Con đang đang êm đẹp ở nhà anh hai đột nhiên chạy về, vừa về đã chạy vào trong phòng mình, giữ cửa khóa trái, chỉ biết liên tục khóc lúc, nghe tới nỗi Bạch Xuân Kiều vừa đau lòng vừa nóng vội.
Con gái út là đứa ngu ngốc, một hỏi ba không biết, chỉ nói là Nhị Ni nhà bác hai đưa các về, đi tới đơn vị của chồng, sau đó không biết nói gì với con gái lớn, con gái khóc chạy về nhà, con gái út cũng cùng con gái lớn chạy về.
Bạch Xuân Kiều vốn còn nghĩ hai đứa con gái có thể ở nhà anh hai một thời gian dài như vậy, đoán là nhà anh hai thích cô ta đứa con gái khiến người ta yêu thương này, bây giờ xem ra, hoàn toàn không phải chuyện như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận