Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 109: Đòi nợ

Chương 109: Đòi nợ

Ba ngày sau, cuối cùng Cố Dương cũng đã ra khỏi phòng.

Hắn vừa ra khỏi cửa thì đụng trúng tiểu thị nữ Tri Tinh, nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Cố đại ca, cuối cùng ngươi đã xuất quan rồi.”

Tâm trạng của Cố Dương rất tốt, vỗ đầu nàng nói: “Đúng vậy, có gì ăn không? Bụng ta sắp đói xẹp lép luôn rồi.”

“Ta đi làm ngay.”

Tri Tinh nhanh chóng quay đi, nhưng vừa đi được mấy bước lại dừng, quay đầu lại nói: “Cố đại ca, mấy ngày nay tiểu thư rất lo lắng cho ngươi.”

Cố Dương mỉm cười, nghĩ đến ở trong mô phỏng nhiều lần như thế, Tô Thanh Chỉ không oán không hối đi theo chính mình, đồng sinh cộng tử, phần tình nghĩa này đúng là hiếm thấy.

Ngay từ đầu, ấn tượng của hắn đối với vị đại tiểu thư này quả thật rất kém, trong một lần mô phỏng, hắn còn chết dưới kiếm của nàng.

Nhưng mà đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sau nhiều lần mô phỏng như thế, nàng cũng không rời không bỏ.

Ở trong lòng Cố Dương đã xem nàng là đồng đội.

Trong lòng hắn nghĩ: “Đã đến lúc làm rõ nhân quả giúp nàng.”

Hắn bước ra khoang thuyền, lập tức nhìn thấy hai người Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân ở đối diện.

“Chúc mừng Cố huynh!”

Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân đều chắp tay, trịnh trọng chúc mừng hắn.

Đột phá đến cảnh giới nhất phẩm mới xem như là đã bước vào hàng ngũ đứng đầu thiên hạ.

Thời đại hiện giờ, cường giả đạt cảnh giới Thần Thông cực kì hiếm hoi, nhất phẩm đã là cường giả đứng đầu nhân gian, đủ để tung hoành thiên hạ.

Bất cứ một thế lực nào có thể có nhiều hơn một cường giả nhất phẩm đều là chuyện tốt đáng chúc mừng, nói chung đều sẽ mở tiệc rượu linh đình để chiêu cáo thiên hạ.

Hắn chắp tay đáp lễ, cười nói: “Ta chỉ là đi trước các ngươi một bước mà thôi, ta tin rằng các ngươi sẽ nhanh chóng bắt kịp.”

Cố Dương xuất quan là một chuyện vui.

Tri Tinh và Trương Tiểu Hải cùng nhau nhanh chóng sắp xếp ra một bàn tiệc rượu, bày trên boong tàu.

Tất cả mọi người trên thuyền đều đến ngồi quây quần bên nhau, xem như là chúc mừng Cố Dương trở thành cường giả nhất phẩm.

Cố Dương đảo mắt quét qua mọi người, Sở Tích Nguyệt, Ô Hành Vân, Từ Nhược Mai, Tô Thanh Chỉ, Lỵ Lỵ, Hàn Mộng Linh.

Ngoài Hàn Mộng Linh ra, những người đang ngồi đây đều là đồng đội của hắn, trong mô phỏng đều từng có vướng mắc ân ân oán oán.

Tri Tinh và Trương Tiểu Hải ở bên cạnh phụ trách rót rượu.

Đáng tiếc, Lăng Linh không có ở đây.

Xem như là một chút tiếc nuối nho nhỏ đi.

Cố Dương nâng ly lên, cạn một ly cùng những người đang ngồi ở đây.

Không khí hôm nay cũng xem như là hòa hợp.

Thật ra giữa mấy nữ nhân ở đây cũng không tính là hòa thuận, đặc biệt là ba vị nữ nhân trên Hồng Nhan bảng là Sở Tích Nguyệt, Từ Nhược Mai và Tô Thanh Chỉ, giữa bọn họ có chút đối chọi gay gắt mơ hồ.

Cố Dương rất lo lắng trong khoảng thời gian hắn rời đi ba người các nàng sẽ đánh nhau.

May mà các nàng còn để cho hắn mặt mũi, không có chuyện gì xảy ra.

Hơn một tháng đều sống yên ổn với nhau không gây ra chuyện gì.

Hiện giờ, bọn họ có thể cùng nhau ngồi chung một bàn, cùng nhau uống một ly rượu, đã là một tiến bộ lớn.

Cố Dương cũng không mong đợi có thể khiến các nàng gạt bỏ thành kiến, trở thành khuê mật gì đó.

Kinh nghiệm sống kiếp trước nói cho hắn biết, đừng bao giờ tham gia vào chuyện giữa các nữ nhân.

Rượu quá ba lần, Cố Dương nói: “Tiếp theo, ta định thay đổi tuyến đường đi tới Giang châu, đã đến lúc đi tìm Liễu gia tính sổ một phen.”

Tô Thanh Chỉ lập tức giật mình, quay đầu nhìn sang hắn, đôi mắt dần đỏ lên.

Cả một chặng đường đi đến bây giờ, bọn họ đều đi ngược hướng với Giang châu.

Nếu muốn đi Giang châu, phải quay ngược về lại.

Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân tất nhiên là không có dị nghị gì.



Giang châu, Ba quận, Phượng Hoàng thành.

Trong một tửu lâu, Dương Đắc Lợi đang uống rượu cùng mấy người, lúc uống đến cao hứng đột nhiên nghe được bàn gần đó có người nhắc đến cái tên Cố Dương.

Hai tháng gần đây, cái tên Cố Dương này có thể nói là cái tên được nhắc đến nhiều nhất trong các quán trà tửu lâu, thanh danh lập tức tăng cao không gì sánh kịp.

Cho dù là lúc tam phẩm một đao đánh bại ba vị nhị phẩm, hay là lúc nhị phẩm một đao chém nhất phẩm, hoặc là trong thời gian ngắn ngủi hai tháng từ tam phẩm đột phá lên nhất phẩm …

Mỗi một sự kiện đều mang tính truyền kỳ cực cao.

Nhưng tiềm thức của tất cả mọi người đều sơ xuất bỏ qua một một chuyện trong đó, đó chính là chuyện Cố Dương đã đánh bại Liễu Triết.

Phượng Hoàng thành là địa bàn của Liễu gia, Liễu Triết là bộ mặt của Liễu gia, ít nhất ở ngoài sáng không ai dám nhắc đến chuyện này.

Đột nhiên, một người ngồi cùng bàn ồn ào hỏi: “Lão Dương, không phải lần trước ngươi nói ngươi biết Cố Dương sao? Có thật hay không?”

Dương Đắc Lợi cũng đã uống nhiều, lớn tiếng nói: “Ta quả thật biết một vị võ giả tên Cố Dương, hắn còn là ân nhân cứu mạng của lão Dương ta đấy.”

Một câu này hấp dẫn sự chú ý của tất cả người trong tửu lâu.

Có người đưa ra nghi ngờ: “Thật hay giả?”

Dương Đắc Lợi thấy nhiều người chú ý mình như vậy, càng cảm thấy đắc ý, nói: “Còn có thể giả sao? Lúc ấy, ta và lão Cao, còn cả lão Trương vào Liên Sơn thu lâm sản, ở nơi tên là Lưu gia thôn tìm một nhóm thợ săn trẻ tuổi dẫn đường ...”

“… trên đường đi đến Mương Vương Gia, ngươi đoán xem thế nào?”

“Không ngờ lại gặp phải tam đương gia của Quá Sơn Phong, Quỷ Đòi Mạng. Lúc đó, bọn ta đều cho rằng lần này nhất định sẽ phải chết thì vị thợ săn đó đột nhiên ra tay, hung danh Quỷ Đòi Mạng rõ ràng không thể chối cãi, không ngờ không địch nổi một đao của hắn ...”

Dương Đắc Lợi nói mà nước miếng tung bay, đột nhiên cửa tửu lâu truyền đến một trận hỗn loạn.

“Tránh ra, đều tránh hết ra …”

Hai tên thuộc hạ thô lỗ đẩy người trong tửu lâu sang một bên tạo thành một lối đi, sau đó, một đệ tử thế gia đi vào, lập tức đi thẳng đến trước mặt Dương Đắc Lợi, dùng ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn hỏi: “Ngươi nói, ngươi biết Cố Dương?”

Cả tửu lâu yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Tất cả mọi người đều nhận ra vị đệ tử thế gia này, chính là Lục công tử của Liễu gia, hoành hành ngang ngược nhất.

Dương Đắc Lợi bị dọa như vậy, chút chếch choáng say kia lập tức không cánh mà bay, nghe thấy câu hỏi của Lục công tử, sắc mặt trở nên trắng bệch, lắp bắp nói: “Lục… công tử, ngươi… hãy nghe ta nói, cái tên Cố Dương mà ta biết kia, không phải là Cố Dương đó, bọn… họ không phải… là một người…”

Lúc này, trong lòng hắn hối hận đến xanh ruột, không nên chỉ vì khoe khoang, nói chuyện biết Cố Dương ra.

Cố Dương từng đánh bại Liễu Triết, chuyện này đối với Liễu gia mà nói là một chuyện vô cùng nhục nhã, đường đường là thiêu kiêu chi tử lại bị người trên Tiềm Long bảng đánh bại.

Liễu gia không đối phó được Cố Dương kia, muốn trừng phạt mình không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Hắn đã hoàn toàn đụng phải họng súng rồi.

Trong lòng Dương Đắc Lợi sợ hãi đến tột cùng, đến cuối cùng nói cũng không nói lưu loát nổi.

Liễu Vĩ đưa tay vỗ má của hắn, vẻ mặt hung ác độc địa nói: “Ngươi biết không, bản công tử ghét nhất là nghe được cái tên này, không ngờ ngươi không chỉ nhắc một lần, mà còn nhắc đến ba lần, ngươi thật sự rất to gan đấy.”

Đột nhiên, bên ngoài vang lên một giọng nói: “Cái tên Cố Dương này đã làm gì ngươi?”

Liễu Vĩ giận tím mặt, quay đầu nhìn lại: “Ai? Dám quản chuyện của bản công tử?”

Trong tửu lâu, những người bị ánh mắt hắn nhìn tới đều lùi lui sau, sợ bị hiểu nhầm thành mình là người nói câu nói kia.

Ngay lúc đó, người ở cửa tửu lâu lập tức dạt sang bên, để lộ ra một nam tử đang đứng ngoài cửa, vừa nhìn đã biết là người từ nơi khác đến.

Khoảnh khắc Dương Đắc Lợi nhìn thấy người bên ngoài thì lập tức vừa mừng vừa sợ.

Người ngoài cửa chính là Cố Dương đã cứu hắn và tính mạng mấy người buôn bán từ dưới lưỡi đao của quỷ đòi mạng vào mấy tháng trước.

Hắn mừng chính là có thể gặp lại ân nhân cứu mạng.

Sợ chính là ân nhân cứu mạng không biết trời cao đất dày này ngay cả lục công tử Liễu gia cũng dám động đến.

Dương Đắc Lợi chưa bao giờ liên hệ vị ân nhân cứu mạng này với cái vị Cố Dương trên Tiềm Long bảng kia với nhau.

Người đứng đầu Tiềm Long bảng cách thế giới của hắn quá xa, năng lực tưởng tượng của hắn có phong phú đi nữa cũng không thể sinh ra liên tưởng như thế.



Liễu Vĩ là người xếp thứ sáu ở Liễu gia, gia gia hắn là Liễu Trừng chết trong tay Tô Thanh Chỉ.

Liễu Trừng vừa chết, hắn lập tức mất đi một chỗ dựa lớn vững chắc, từ đó trở đi, cuộc sống của hắn không còn tốt nữa, tâm trạng phiền muộn.

Lúc nãy ở cửa tửu lâu, nghe thấy có người ở bên trong khoe khoang có quen biết Cố Dương, nhất thời trong lòng dâng lên một trận tức tối dị thường kỳ lạ.

Nếu không phải do Cố Dương, gia gia hắn sẽ không chết, gia gia hắn không chết, hắn sẽ không phải lưu lạc đến nông nỗi như hiện nay.

Cho nên, Liễu Vĩ bèn xông vào tửu lâu, chuẩn bị xả một trận buồn bực trong lòng ra.

Hiện giờ, nghe có người dám quản chuyện của hắn, chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu.

Chỉ thấy nam tử ngoài cửa nhoẻn miệng cười lộ tám cái răng, nói: “Ta là Cố Dương.”

“Tên gì không tên, cố tình cứ phải là Cố Dương!”

Liễu Vĩ nghe thấy cái tên này, trong lòng sát ý sôi trào, giống như người trước mắt chính là kẻ thù không đội trời chung của Liễu gia bọn họ vậy: “Vậy thì ngươi đi chết đi!”

Hắn quát một tiếng chói tai, rút bội kiếm ra.

Đột nhiên, thấy nam tử tên Cố Dương ngoài cửa phẩy một cái.

Rắc!

Liễu Vĩ chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh to lớn vọt tới, gan bàn tay đau nhức, trường kiếm suýt chút nữa tuột tay rơi xuống.

“Rắc” một tiếng, bảo kiếm trong tay hắn đã bị bẻ gãy ngay trung tâm, một nửa rơi trên mặt đất.

Cả người hắn ngây ngốc nhìn chằm chằm nam tử ngoài cửa, vẻ mặt hoảng sợ giống như nhìn thấy ma quỷ.



Người trong tửu lâu nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối, như đang nằm mơ.

Phượng Hoàng thành là địa phương nhỏ, không có nhân vật nào quá lợi hại, vị Liễu Vĩ lục phẩm này đã xem như là cao thủ rồi.

Chuyện một cái phẩy tay cách bảy tám mét khoảng không đánh gãy lợi kiếm, bọn họ cũng chỉ từng nghe trong truyền thuyết.

Người khiếp sợ nhất chắc là Dương Đắc Lợi.

Lúc nãy hắn còn lo lắng cho ân nhân, chỉ trong nháy mắt, Cố Dương lập tức bộc lộ tài nghệ chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Chỉ thấy Cố Dương đi tới chỗ hắn, nở nụ cười tươi, nói: “Lão Dương, lâu rồi không gặp.”

Nụ cười trên mặt hắn vẫn giống như lúc trước, vô cùng thu hút.

Dương Đắc Lợi kích động nói không ra lời: “Cố … Cố công tử...”

Cố Dương lấy một tờ giấy nợ, nói: “Ta đến lấy tiền. Số tiền này, phiền ngươi thanh toán.”

“Hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận