Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 182: Vật đó có duyên với ta

Chương 182: Vật đó có duyên với ta

Hắn kích động nói: “Sư phụ, chúng ta đi bái kiến Cố đại ca đi.”

“Trước không vội.” Cao Phàm lại kéo hắn lại, tỏ ý hắn bình tĩnh đừng nóng.

Cách đó không xa vang lên một giọng nói thuần hậu: “Chúc mừng Cố công tử công lực tiến nhanh, tại hạ phụng mệnh của Trấn Quốc công, đến đây mời công tử tới Quốc công phủ làm khách.”

Phùng Thiên Tứ thế mới biết vì sao sư phụ lại giữ chặt mình lại.

Không ngờ Trấn Quốc công lại phái người ở đây từ trước, mời Cố đại ca tới Quốc công phủ làm khách.

Trấn Quốc công hiện giờ là nòng cốt một phía của quân đội, từng dẹp yên phản loạn Xích Tôn giáo, nguyên lão bốn triều, có được địa vị hết sức quan trọng trong triều đình hiện giờ, bản thân cũng là Kiếm Thánh tiếng tăm lừng lẫy, giáo chủ Xích Tôn giáo một đời trước đã bị trảm dưới một kiếm kia.

Giọng Cố Dương vang lên: “Đa tạ quốc công ưu ái, đợi Cố mỗ đến Thần Đô, nhất định đến nhà bái phỏng. Nhưng mà lúc này không được tiện, nên không mời huynh đài lên thuyền.”

Người bên ngoài vẫn khách khí như trước: “Vậy tại hạ sẽ không quấy rầy.”

Sau đó bèn rời đi.



“Ai cũng nói Cố công tử lấy tu vi nhất phẩm đao phá Thần Thông, Lại mỗ vốn không tin, hôm nay vừa thấy, thật sự không phục không được.”

Tiếp theo là một giọng nói phóng khoáng vang vọng mặt sông.

Phùng Thiên Tứ nhìn sang Cao Phàm, nhỏ giọng hỏi: “Người kia là ai?”

Cao Phàm nói: “Thống lĩnh nội vệ, Lại Bảo Thành, Kim Thân nhị trọng.”

Lại là nội vệ?

Phùng Thiên Tứ thầm chấn động.

Danh tiếng của nội vệ, hắn đã sớm nghe như sấm bên tai.

Mấy năm nay, truyền thuyết về nội vệ đã sớm nhiều vô số kể. Ai nấy đều biết đây là nanh vuốt sắc bén nhất của hoàng hậu, chuyên môn dùng để diệt trừ phe đối lập.

Mười năm trước, nội vệ dấy lên một vụ án mưu phản lớn, một mẻ hốt gọn mấy vị các lão nội các, kéo theo mấy vạn người, vô số quan viên bị cuốn vào trong đó, chém đầu không dứt, máu nhuộm Thần Đô.

Từ đó về sau, nữ nhân trong hoàng cung kia bắt đầu từng bước cầm quyền đầu tiên.

Mười năm sau, nội vệ huyết tẩy lao tù, không biết đã giết bao nhiêu người.

Hung danh của nội vệ đã truyền khắp Đại Chu, có tác dụng khiến tiểu nhi dừng khóc đêm.

Thống lĩnh nội vệ chính là đại nhân vật chân chính, thế mà lại tự mình đến đây nghênh đón Cố đại ca.

Thật sự rất có mặt mũi!

Phùng Thiên Tứ cũng không khỏi trở nên kích động.



Cố Dương mở miệng nói: “Không ngờ Lại thống lĩnh lại đích thân đến, thật sự khiến Cố mỗ sợ hãi.”

Lại Bảo Thành cách mặt sông, đi thẳng vào vấn đề, nói: “Lại mỗ tới đây chính là muốn hỏi Cố công tử có bằng lòng gia nhập nội vệ không? Phương diện đãi ngộ dễ bàn.”

“Đa tạ Lại thống lĩnh ưu ái, nhưng mà Cố mỗ còn cần chút thời gian cân nhắc, một tháng sau, nhất định sẽ cho Lại thống lĩnh một câu trả lời thuyết phục.”

“Được, Lại mỗ ở Thần Đô chờ ngươi.”

Lại Bảo Thành không hề dây dưa dài dòng, nói xong đã rời đi.

Trên mặt sông lại một lần nữa yên ả.



Phùng Thiên Tứ ở trên thuyền, trong lòng đột nhiên sinh ra một chút khát khao, không biết đến khi nào mình mới có được cảnh tượng giống như Cố đại ca, kể cả Trấn Quốc công, nội vệ đều tranh nhau lôi kéo.

Đúng lúc này, hắn lại phát hiện ra có gì không đúng, một luồng áp lực khiến cho người ta hít thở không thông lại đang tới gần.

Một giọng nói dễ nghe tới cực điểm truyền từ bên ngoài đến: “Đã sớm nghe nói tu vi của Cố công tử tiến cảnh nhanh chóng, từ xưa đến nay không ai bằng, hôm nay vừa thấy, thật sự khiến bổn cung mở rộng tầm mắt.”

Phùng Thiên Tứ vô thức mà liếc nhìn Cao Phàm.

Cao Phàm hiểu ý, nhỏ giọng nói: “Trưởng công chúa!”

Phùng Thiên Tứ càng thêm khiếp sợ, không ngờ vị trưởng công chúa trong truyền thuyết kia lại tự mình đến gặp Cố đại ca.

Đây thật sự là…

Hắn không biết nên hình dung kinh ngạc trong lòng như thế nào.

“Lại là một vị Thần Thông cảnh!”

Cố Dương hơi cảm khái, Thần Đô hoàn toàn không bình thường, các nơi khác muốn chạm mặt một vị Thần Thông cảnh đều rất khó khăn, nhưng hiện giờ còn chưa tiến vào Thần Đô đã có hai vị Thần Thông cảnh tới đây rồi.

Cho dù là Lại Bảo Thành trước đó hay là vị nữ tử này, bànv ề tu vi đều vượt xa Lâm Diệc Mặc của Lâm gia kia.

Bổn cung?

Đợi đến khi Cố Dương nghe được nữ tử kia tự xưng, không khỏi nhíu mày.

Ở gần Thần Đô, nữ nhân dám tự xưng như vậy nhất định đến từ hoàng cung.

Cuối cùng hắn cũng không ngồi yên được nữa, đứng dậy đẩy cửa đi ra, ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy một nữ tử mặc cung trang đi đến, dưới ánh trăng giống như cô xạ tiên tử vậy.

Cung trang trên người nữ tử mang theo một loại quý khí bẩm sinh, có điểm giống với tam công chúa Triệu Vũ, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác, càng thêm thành thục, cũng càng thêm thong dong, trên mặt mang theo uy thế ta giữ quyền sinh sát.

“Cố Dương bái kiến trưởng công chúa.”

Hắn thi lễ.

Người này đúng là trưởng công chúa, muội muội ruột của hoàng đế, cô cô của tam công chúa Triệu Vũ, chủ nhân của Trường Thu cung, trên triều đình hiện giờ là nữ nhân duy nhất có thể vật tay với hoàng hậu.

“Ngươi còn trẻ tuổi hơn bổn cung tưởng tượng. Người ngoài đều lan truyền rằng ngươi là truyền nhân của thánh địa, ngươi nói có đúng không?”

Hỏi trực tiếp như vậy sao?

Cố Dương không ngờ rằng vị trưởng công chúa này lại sắc bén như vậy, vừa mới gặp đã hỏi bí mật của người khác, nói: “Điện hạ cảm thấy ta là vậy thì ta chính là vậy.”

“Xảo quyệt.”

Trưởng công chúa đưa ngón tay ngọc thon dài điểm lên trên trán hắn.

Cố Dương không hề trốn, cũng không vận công chống cự, mặc kệ cho ngón tay nàng điểm lên trên trán mình, ánh mắt thản nhiên.

Hắn đương nhiên có thể thản nhiên, mới vừa rồi đã tiến hành một lần mô phỏng, trên đó không đề cập đến chuyện trưởng công chúa sẽ tập kích hắn, hắn đã biết rõ tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm.

Trong mắt trưởng công chúa hiện lên vẻ kinh ngạc, nhếch miệng mỉm cười: “Lá gan của ngươi rất lớn, không sợ ta dùng một ngón tay xuyên thủng đầu ngươi sao?”

Cố Dương hỏi ngược lại một câu: “Điện hạ sẽ làm vậy sao?”

Nụ cười nơi khóe miệng trưởng công chúa càng sâu hơn: “Ngươi thật sự rất thú vị, đi theo bổn cung, ngươi có thể đưa ra điều kiện.”

“Điều kiện gì đều có thể sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận