Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 267: Vật về chủ cũ (2)

Chương 267: Vật về chủ cũ (2)

Ngoài những người này ra còn có lão tổ Tần gia định đột phá sau mười mấy năm nữa.

Cộng thêm Vạn Tượng động thiên có liên quan đến Tào Y Y.

Hiện tại chỉ biết đến sáu người này.

“Đừng tưởng rằng tu vi của ngươi đột nhiên tăng mạnh thì đã thiên hạ vô địch. Khỏi nói đến Thiên Nhân, ngay cả là Pháp Lực cảnh, ngươi cũng không phải là đối thủ.”

Vũ Nhị nói đến dựng râu trừng mắt, hắn cảm thấy Cố Dương tiến cảnh quá nhanh, đây không phải là chuyện tốt lành gì.

Một khi dễ dàng thì người đó sẽ không thấy rõ bản thân, cuối cùng dẫn tới tai họa ngập đầu.

Đặc biệt giống như bọn họ, rất nhiều kẻ thù, phải nên cẩn thận.

“Không được nói phụ thân ta như vậy!”

Lúc này, bên trong thùng xe, Hi Hoàng vẫn luôn không lên tiếng đã không nhịn được mà mở miệng nói, ánh mắt nhìn lão đầu này không có chút thiện cảm nào.

Vũ Nhị sửng sốt, ánh mắt hoài nghi đảo qua đảo lại trên người hai người, hỏi ngược lại: “Phụ thân?”

Với tầm mắt của hắn, đương nhiên nhìn ra được tu vi thật sự của nữ tử này.

Mới đầu hắn còn tưởng rằng đây là nữ tử mà Cố tiểu tử mới hốt tới tay, mãi cho đến khi nàng nói ra câu phụ thân, hắn suýt chút nữa bị sặc.

Có lầm không vậy?

Chỉ sợ tuổi của Cố tiểu tử còn không bằng một số lẻ của ngươi, ngươi còn gọi hắn là phụ thân hả?

Nàng là một vị cường giả tuyệt thế Pháp Lực tam trọng, có thể đến tu vi này, tuổi ít nhất cũng phải một hai trăm tuổi.

Cố Dương vội ho một tiếng, nói: “Việc này nói ra thì dài dòng.”

Hắn quay đầu lại nói với Hi Hoàng: “Vũ tiền bối không có ác ý.”

“Vâng.”

Hi Hoàng ngoan ngoãn lên tiếng, không còn trợn mắt nhìn Vũ Nhị nữa: “Thật ra, nữ nhi có biết một cửa vào thế giới động thiên.”

Ánh mắt Cố Dương sáng lên: “Hả, ở đâu vậy?”

“Tề châu, Thiên Phương sơn.”

Hi Hoàng lấy ra từ trong người một món đồ giống như mặt dây chuyền thạch anh, nói: “Món đồ này là do ngươi giao cho mẫu thân, nàng vẫn luôn bảo quản cẩn thận, trước khi chết nàng đã giao nó cho nữ nhi.”

Nói xong, nàng gỡ mặt dây chuyền thạch anh xuống, giao vào trong tay Cố Dương: “Mẫu thân từng nói đây là một chiếc chìa khóa mở một thế giới động thiên, hiện giờ vật về chủ cũ.”

Cố Dương nhìn mặt dây chuyền trong tay, tâm tình hơi phức tạp.

Nhân quả giữa hắn và phụ thân của Hi Hoàng dây dưa càng ngày càng sâu, về sau không biết nên kết thúc như thế nào đây.

Hắn hỏi: “Ngươi đã đi vào thế giới động thiên kia bao giờ chưa?”

Hi Hoàng lắc đầu: “Mẫu thân đã đi rồi, chỉ nói nơi đó rất nguy hiểm, chưa tới Trường Sinh cảnh thì tuyệt đối không thể đi vào đó.”

Lúc này, Vũ Nhị ở bên cạnh chen ngang nói: “Ta nhớ không lầm thì Thiên Phương sơn ở ngay ngoài Tề châu thành, đó chính là địa bàn của La gia.”

La gia?

Nếu nhớ không lầm thì La gia là thuộc hạ của Tam Thánh môn.

Quả thật hơi phiền toái.

Hi Hoàng cũng biến sắc: “La gia?”

Cố Dương thấy nàng có phản ứng lớn như vậy, ngẫm nghĩ, không thể nào, sao vừa khéo như vậy chứ?

Hắn thấy sắc mặt Hi Hoàng tái nhợt, vỗ tay nàng an ủi: “Đã qua một ngàn năm rồi, người của La gia năm đó đã thành một đống xương trắng, người còn lại chỉ là hậu duệ của họ mà thôi, để ân oán này theo gió bay đi.”

Hi Hoàng dán mặt lên trên cánh tay hắn, khẽ gật đầu một cái.

Vũ Nhị ở bên cạnh tỏ vẻ tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không ngờ một cường giả tuyệt thế Pháp Lực cảnh tam trọng lại dựa dẫm làm nũng với một tiểu tử Kim Thân cảnh.

Cảnh tượng như vậy, thật sự quá mức quỷ dị.

Đột nhiên hắn thoáng thay đổi sắc mặt, quay phắt đầu nhìn lại, nói: “U Minh tông, Pháp Lực cảnh, Cố tiểu tử, chạy mau!”

Trên mặt Cố Dương lại hiện lên ý cười, nói: “Ta chờ hắn mãi, cuối cùng cũng đến. Chậc, sao còn có một người khác vậy?”



Trên bầu trời, một con cự điểu do pháp lực tạo thành xẹt qua phía chân trời, tốc độ vô cùng nhanh.

Phía sau là ba bóng đen đuổi theo sát không rời, khoảng cách đang kéo gần hơn.

Một giọng nói âm u vang lên: “Đừng giãy giụa nữa, ngươi không trốn thoát được đâu.”

Con cự điểu pháp lực kia là do một nam tử biến thành.

Lúc này hắn đang điên cuồng thúc giục pháp lực, không tiếc sử dụng căn nguyên, nhưng vẫn không cách nào kéo dài khoảng cách thêm được, truy binh ở phía sau càng ngày càng gần.

Trái tim hắn không ngừng chùng xuống, tiếp tục như vậy, sớm hay muộn gì sẽ bị đuổi kịp.

“Lần này phiền toái rồi!”

Nam tử kia tên là La Ngọc Long, xuất thân La gia, Pháp Lực cảnh nhất trọng.

Hơn mười năm trước, trong lúc vô tình hắn tìm được một di tích, phát hiện ở nơi đó có một thanh thần binh tuyệt thế, lúc đó hắn chỉ có Kim Thân tam trọng, thực lực không đủ nên chỉ có thể rời khỏi nơi di tích đó.

Năm năm trước, cuối cùng hắn cũng đã bước vào Pháp Lực cảnh.

Sau khi tiêu tốn thời gian năm năm để củng cố tu vi, rốt cuộc hai ngày trước hắn cũng xuất quan, một mình rời khỏi Tề châu.

Hắn định đi tới di tích kia trước, lấy món thần binh tuyệt thế đó ra.

Đây là cơ duyên của hắn, đương nhiên không thể báo lên cho gia tộc, nếu không đến cuối, chắc chắn món thần binh đó không rơi vào tay hắn được.

Đây chính là tuyệt thế thần binh, toàn bộ La gia chỉ có một món, hơn nữa vẫn luôn được nắm giữ trong tay lão tổ.

Chỉ cần thần binh tới tay, không tới vài năm, hắn sẽ có thể trở thành vị Kiếm Thánh thứ mười một đương thời.

Nhưng mà La Ngọc Long lại không ngờ rằng bản thân sẽ gặp phải một đệ tử Pháp Lực cảnh của U Minh tông.

Đối phương vốn không hề giảng đạo lý, vừa xuất hiện đã hạ tử thủ, còn mang theo hai sát thi Pháp Lực cảnh.

Lấy một địch ba, nếu không phải hắn có át chủ bài, suýt chút nữa đã không sống nổi sau đợt công kích đầu tiên.

Khó khăn lắm mới trốn thoát được, nhưng đối phương vẫn đuổi theo không bỏ.

Hắn vừa sợ vừa giận, U Minh tông này điên rồi sao?

Trong ấn tượng của hắn, giữa La gia và U Minh tông không hề có khúc mắc gì quá lớn cả.

Trước đây hắn càng chưa từng có qua lại gì với người của U Minh tông, vì sao đối phương cứ muốn dồn hắn vào chỗ chết không buông vậy?

Chẳng lẽ U Minh tông không sợ La gia trả thù sao?

Mười mấy năm này, La Ngọc Long vẫn luôn bế quan khổ tu.

Lần này xuất môn cũng lặng lẽ rời đi, không làm kinh động đến ai, cũng không biết chuyện U Minh tông vùng dậy và săn giết cường giả Thần Thông cảnh khắp nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận