Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 265: Kết cục kỳ lạ

Chương 265: Kết cục kỳ lạ

Trong một loạt tiếng tán thành, vương triều Đại Chu nghênh đón vị hoàng đế thứ mười sáu, bát hoàng tử năm ấy mới mười ba tuổi.

Đương kim hoàng hậu lên làm thái hậu, buông rèm chấp chính.

Về phần mấy chuyện lạ như hoàng hậu chết đi rồi sống lại, Cố Dương ám sát vân vân đều bị mọi người bỏ qua.

Tất cả các thần tử đều cực kỳ ăn ý mà coi chuyện này thành ảo giác.

“Đúng rồi, Văn tiền bối.”

Cố Dương vừa ra khỏi cửa cung, cuối cùng cũng nhớ tới chưởng giáo Đạo môn Văn Giác, không biết hiện giờ nàng như thế nào rồi.

Đột nhiên, một bóng dáng xuất hiện bên cạnh hắn. Người đó chính là Văn Giác, chẳng qua khí tức trên cơ thể nàng lại hơi ảm đạm.

Hắn hỏi: “Tiền bối, ngươi không sao chứ?”

Văn Giác lạnh lùng nói: “Nếu không phải ở trong hoàng cung, hai nàng liên thủ cũng không đỡ nổi năm kiếm của ta.”

Hiểu rồi, nhất định nàng đã thua thiệt dưới tay hai vị Bất Lậu cảnh kia.

Hắn thay đổi đề tài: “Vãn bối không làm nhục mệnh, đã hủy diệt sức mạnh của Thiên Cực đạo nhân.”

Văn Giác nhìn hắn, trong ánh mắt xuất hiện thêm vài phần nhu hòa, nói: “Ngươi giỏi lắm.”

Cố Dương rất muốn nói, có thể có chút lợi ích thực tế không, chỉ khen không thì có ích lợi gì chứ?

Đột nhiên, hắn nhớ tới một chuyện, hỏi: “Tiền bối có biết Vũ Linh Linh không?”

Trong mắt Văn Giác có thay đổi, hỏi: “Nàng sao rồi?”

“Nàng đã luyện thành ‘Dương Cực Chân Cương’.”

“Nàng giỏi lắm.”

Có thể đổi câu khen ngợi được không vậy?

Cố Dương không nhịn được mà thầm châm chọc.

“Tốt nhất là ngươi nên rời khỏi Thần Đô.” Đột nhiên, Văn Giác nói ra một câu như vậy.

“Vì sao?”

“Nếu như hoàng đế chết trên tay ngươi, vậy thì Trấn Quốc kiếm sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Trấn Quốc kiếm?

Cố Dương chú ý tới thứ nàng nói là Trấn Quốc kiếm chứ không phải Trấn Quốc Kiếm Thánh.

“Trấn Quốc kiếm là một thanh thần binh cực kỳ đặc thù.”

Bên trong Văn viện, Diệp Lăng Ba cầm một quyển sách trong tay, vừa đọc vừa kể lại chuyện xưa về Trấn Quốc kiếm cho Cố Dương nghe.

“Sau khi thái tổ Tần triều đoạt được thiên hạ vẫn luôn tiếc nuối vì không thể tìm được Nhân Hoàng kiếm, cho nên tập hợp sức mạnh thiên hạ, tiêu tốn trăm năm, muốn luyện ra Nhân Hoàng kiếm một lần nữa.”

“Kết quả đương nhiên là đã thất bại, nhưng mà cho dù không thể luyện thành thần khí, nhưng cũng luyện ra một thanh thần binh tuyệt thế, đó là Trấn Quốc kiếm.”

“Thần binh tuyệt thế hiện giờ đang lưu truyền hậu thế đều được truyền từ thời Thượng Cổ, chỉ có thanh Trấn Quốc kiếm này mới được luyện chế ra trong thời cận đại.”

“Thái tổ Tần triều vì luyện thanh kiếm này nên đã lấy bí pháp nào đó, rót khí Thần Châu vào trong đó, một khi kiếm này thành hình thì sẽ gắn liền với vận mệnh quốc gia của Tần triều.”

“Về sau, thanh Trấn Quốc kiếm này được thái tổ ban cho một vị hoàng tử. Từ đây, vận khí Tần quốc hưng thịnh, uy lực của Trấn Quốc kiếm cũng theo đó mà trở nên cường đại; vận khí Tần quốc hao tổn, Trấn Quốc kiếm cũng theo đó mà bị hao tổn.”

“Năm đó, Tần quốc sụp đổ, Trấn Quốc kiếm cũng theo đó mà gãy mất. Sau đó, nó được thái tổ Đại Chu đưa lên thần đàn tế thiên, dùng khí vận của Đại Chu nuôi dưỡng suốt hai trăm năm, cuối cùng mới trùng sinh lại từ một thanh kiếm gãy.”

“Dưới cơ duyên vừa khéo, thanh kiếm này được Trấn Quốc công đoạt được. Dựa vào kiếm này đã nhiều lần lập công huân, được phong làm Trấn Quốc công.”

“Nếu như nói trong thiên hạ người trung thành với hoàng thất Đại Chu nhất là ai, vậy thì chắc chắn là Trấn Quốc công.”

“Năm đó, tiên đế bị Vũ Đại giết chết, Trấn Quốc kiếm than khóc ba ngày. Cho dù Trấn Quốc công thương thế chưa lành cũng muốn tham dự vào trận chiến tiêu diệt Vũ gia, cho nên thương thế lại càng nặng thêm, từ đó đến nay mấy chục năm rồi nhưng vẫn không thể khôi phục lại.”

Sau khi Cố Dương nghe xong, không nói gì cả.

Hắn bị một thanh kiếm nhắm vào.

Trấn Quốc kiếm là thần binh tuyệt thế.

Bản thân Trấn Quốc công càng là Pháp Lực cảnh đỉnh phong, cho dù thương thế chưa lành, muốn giết hắn cũng dư sức.

Vì sao trước đó không có ai nói cho hắn biết chuyện giết một hoàng đế sẽ nguy hiểm như vậy chứ?

Lần này khiến kế hoạch của hắn hoàn toàn bị rối loạn.

Coong…

Đột nhiên, tiếng chuông truyền đến từ phía hoàng cung, sau đó không ngừng có tiếng chuông từ các phương hướng khác nhau ở Thần Đô vang lên.

Vạn chuông cùng vang!

Hoàng đế băng hà!

Diệp Lăng Ba quay đầu lại, nhìn Cố Dương: “Ngươi giết hoàng đế rồi?”

“Nếu ta không giết hắn, toàn bộ người của Thần Đô đều sẽ chết.”

Cố Dương đứng lên, nói: “Ta đi đây, sau này sẽ còn gặp lại.”

Nói xong, hắn tiêu sái xoay người rời đi.

Diệp Lăng Ba nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, ánh mắt hơi phức tạp.

Ban đêm, một chiếc xe ngựa chạy ra khỏi Thần Đô.

Khi chạy đến Thập Lý đình, xe ngựa dừng lại.

Đường phía trước đã bị chặn lại.

Cửa xe mở ra, Cố Dương xuống xe, thấy hai người chặn đường đều có tu vi Thần Thông cảnh.

Hai người chắp tay nói: “Cố công tử, chủ nhân nhà ta cho mời.”

Cố Dương đi về phía đình hóng mát, thấy được bóng dáng đang ngồi trong đó, nói: “Ta nên gọi ngươi là hoàng hậu hay là Tô nhị tiểu thư đây?”

Nữ nhân xoay người nhìn vào đôi mắt hắn, ánh trăng màu bạc chiếu xuống khiến trên mặt nàng xuất hiện thêm vài phần nhu hòa.

Nàng nói: “Ta tên là Tô Ngưng Yên.”

“Cho nên ngày đó ngươi ban hôn cho ta, thật ra là chính ngươi muốn gả cho ta, tại sao?”

Tô Ngưng Yên dùng tay ra hiệu mời, nói: “Ngồi.”

Cố Dương không hề khách khí, ngồi xuống.

Tô Ngưng Yên vừa rót rượu cho hắn vừa nói: “Lúc ta còn nhỏ, trong lúc vô ý tiến vào một bí cảnh, nhận được một môn thần thông thân ngoại hóa thân, còn có một viên ly châu.”

“Nhưng khi tu luyện môn thần thông này, ta lại gặp rắc rối. Vài năm trước, viên ly châu kia hóa thân, bởi vì ở nơi đặc thù là hoàng cung, cho nên bắt đầu thoát khỏi sự khống chế của ta, thậm chí muốn đảo khách thành chủ.”

“Vài năm này, nàng vẫn luôn tranh đấu gay gắt với ta, ngươi là một trong những quân cờ của nàng.”

“Nếu như nàng không rời khỏi hoàng cung, ta chưa chắc đã đấu được nàng. Lần này xem như trời đất xui khiến, cái chết của nàng đã thành toàn cho ta.”

“Nếu người chết là ta, vậy tất cả của ta đều sẽ do nàng kế thừa.”

Cố Dương nghe đến đó đã hiểu cả rồi.

Tu luyện thân ngoại hóa thân, sau khi hóa thân, dung nhập vào bản thân có thể khiến tu vi tăng mạnh, nói như vậy thì việc đột phá quả thật rất dễ dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận