Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 532: Còn có mười năm (2)

Chương 532: Còn có mười năm (2)

Người nói chuyện chính là đại đệ tử Lê Uyên của Văn viện, vẻ mặt của hắn cực kỳ ngưng trọng.

Từ trước đến nay Văn viện hứng thú với khảo cổ, có nghiên cứu rất sâu đối với Thượng Cổ. Trên một vài tư liệu Thượng Cổ ly kỳ cổ quái, thu thập được còn nhiều hơn cả thế gian ngàn năm.

Trong đó có mấy người vẻ mặt âm trầm, đều đến từ thế gia và môn phái đã truyền lưu cực kỳ xa xưa.

“Chuyện bé xé ra to, chẳng qua chỉ là trời giáng hiện tượng lạ mà thôi, có gì đáng sợ?”

Đương nhiên cũng có người không tin tà ma, là võ giả đều có dũng khí đối mặt với tất cả.

Phần lớn người đều không nói một lời.



Cùng lúc đó trong một bức tường kép không gian, có một tiên cung lơ lửng ở giữa.

Trên một đai điện trong tiên cung, một nữ tử mặc cung trang màu trắng đứng ở trước điện, nhìn chằm chằm vào một tấm gương đồng trước mắt, trên gương đồng chiếu ra chính là cảnh tượng các cường giả Bất Lậu cảnh nhận lời mời mà đến ở bên bờ biển.

Một góc trong cảnh tượng có thể nhìn thấy được bầu trời màu máu.

Toàn thân nữ tử mặc cung trang bao phủ trong một tầng khí mờ mịt màu trắng, không nhìn rõ được diện mạo của nàng.

“Thất muội, thu tay lại đi, huyết thiên tái hiện, thứ kia sẽ nhanh chóng lại giáng xuống nhân gian, nếu như ngươi để lộ dấu vết của tiên cung, thu hút thứ đồ kia đến, vậy ngươi chính là tội nhân của Dao Trì.

Đột nhiên có một giọng nói của nữ nhân vang lên, nghe vô cùng suy yếu.

Nữ tử cung trang nhàn nhạt nói, “Nhị tỷ, ngươi quá ngây thơ rồi. Ta đã bước ra một bước này thì sẽ không thể quay đầu được nữa.” Nói xong vung tay lên, che giấu âm thanh kia đi.

Nàng quả quyết nói, “Truyền xuống, kế hoạch không thay đổi.”

Một người có dáng vẻ cung nữ đáp lời, lui ra ngoài.

Nữ tử cung trang siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào chỗ trong góc gương đồng, chỗ bầu trời màu máu kia, lẩm bẩm nói, “Còn thời gian mười năm…”



… …

“Hiện tượng kỳ lạ này có phải do ta gây ra không vậy?”

Cố Dương nhìn “Miệng vết thương” trên không trung kia, cảm thấy có gì đó là lạ.

Sao lại vừa khéo như vậy, khi mình vừa đột phá đến Thiên Nhân cảnh thì trên bầu trời lại hiện ra hiện tượng lạ như vậy?

Hiện tượng kỳ lạ này rốt cuộc đại biểu cho cái gì?

Hắn luôn cảm thấy ghê sợ hết hồn, dự cảm có chuyện lớn gì đó sắp phát sinh.

“Thôi, vẫn tiếp tục đi.”

Rất nhanh, hắn nhớ tới chuyện chính, không rối rắm về hiện tượng kỳ lạ này nữa.

[Có sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần tiêu hao một mảnh nhỏ.]

“Có.”

[Hai mươi ba tuổi…]

[… Ngươi hợp tác với Kim Đình quốc chủ, hỗ trợ hắn thành Động Hư cảnh, sau đó ngươi khổ tu ở Kim Đình động thiên…]

[Mười năm sau, một ngày nào đó, một tia sáng từ trên trời giáng xuống, ngươi chết, hưởng dương ba mươi ba tuổi.]

Cái quỷ gì?

Cố Dương nhìn thấy nhắc nhở cuối cùng, không khỏi hơi sửng sốt.

Sao lần này lại không hiểu ra làm sao đã chết rồi?

Mô phỏng trước đó rõ ràng có thể sống đến năm mươi tuổi.

Một lần này chỉ sống được mười năm rồi đột nhiên tử vong, vậy cũng quá giỡn chơi đi.

Sáng rọi từ trên trời giáng xuống…

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời, trong lòng sinh ra một ý niệm, “Sẽ không phải có liên quan với nó đấy chứ?”

Không đúng.

Mới vừa rồi hắn đã tiến hành một lần mô phỏng, chính là sau khi đột phá đến Thiên Nhân cảnh rồi, hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời chắc đã xuất hiện rồi.

Nếu như chuyện này có liên quan đến hiện tượng kỳ lạ, vì sao trong lần mô phỏng trước tia sáng này không xuất hiện chứ?

Cố Dương nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân.

Hai lần mô phỏng, chính là cách trước sau, rốt cuộc là biến đổi gì dẫn đến sự thay đổi trong tương lai?

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều dưới đây.]

[Một, cảnh giới võ đạo lúc ba mươi ba tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo lúc ba mươi ba tuổi.]

[Ba, trí tuệ nhân sinh lúc ba mươi ba tuổi.]

“Ta chọn điều một.”

Hiện giờ hắn đang ở trong quá trình tích lũy công lực nên tự nhiên chọn điều một là chủ.

Một lần này cũng có tiến bộ không ít.

Nhưng so sánh với lần trước thì đã kém xa.



Cố Dương cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn quyết định lại tiến hành thêm một lần mô phỏng.

[Hai mươi ba tuổi…]

[Ngươi đến tham gia đại hội Dao Trì, kích động một cấm chế, gắng gượng chống đỡ đến một chỗ nào đó, kinh động một thiếu nữ, bị ngươi diệt khẩu…]

[Ngươi bị nhốt ở đó, mười năm sau đột nhiên trên trời giáng xuống một chùm sáng rọi, ngươi chết, hưởng dương ba mươi ba tuổi.]

Không phải chứ?

Kể cả tránh ở Dao Trì tiên cung đều không trốn thoát được tia sáng kia, kia rốt cuộc là thứ quỷ gì chứ?

[Mô phỏng kết thúc…]

[…]

“Ta chọn điều một.”



Bến Bắc hải, nơi này đã thuộc về địa bàn của thảo nguyên, có một bộ tộc thảo nguyên đóng trại ở gần đó không xa.

Khi Cố Dương đuổi tới, ngươi đã đến gần như đầy đủ.

Phần lớn người ở đây, hắn đều chưa từng gặp.

Cũng có bằng hữu có, Bất Lậu cảnh kia của Cao gia cũng ngồi trong đó.

Còn có Lê Uyên của Văn viện…

“Cố Dương!”

Đột nhiên hắn nghe được một tiếng quát lớn, chấn động đến màng tai hắn vang lên ong ong, chỉ thấy một bóng dáng xuất hiện ở trước mặt mình, mặc một bộ áo bào màu tím, trông vẻ cao quý không thể nói.

Người này chính là nhân vật truyền kỳ Tần Vũ được công nhận là người đệ nhất trong Bất Lậu cảnh, lấy sức một mình chống lại thiên hạ, thậm chí đã từng đánh nhau với Thiên Nhân cảnh, cuối cùng toàn thân mà lui.

“Thiên Nhân!”

Đột nhiên bên cạnh có người biết nhìn hàng kinh hãi kêu lên.

Tần Vũ thế mà lại đã đột phá đến Thiên Nhân cảnh.

“Thiên Nhân!”

Sở Hồng Tụ cảm nhận được khí thế khủng bố bùng nổ ra từ trên người Tần Vũ, trong lòng không tự chủ được run run, đó là uy áp khi đối mặt với cường giả Thiên Nhân mới có thể cảm giác được.

Trong lòng nàng không ngừng trầm xuống.

Họ Tần kia thế mà lại đã đột phá đến Thiên Nhân rồi!

Mặc dù biết một ngày này sớm muộn gì sẽ đến, nhưng nàng không nghĩ đến một ngày này sẽ đến nhanh như vậy.

Cuối cùng nàng đã biết được vì sao họ Tần kia lại tình nguyện trả Minh Nguyệt đao lại cho Sở gia, hóa ra hắn đã không cần.

Sở Hồng Tụ, là giới nữ duy nhất trong số những người sáng tạo ra mười gia tộc lớn trong thiên hạ, bậc cân quắc không thua đấng mày râu, cực kỳ có tính truyền kỳ. Được nữ tử thiên hạ coi là tấm gương.

Nàng cũng luôn cực kỳ kiêu ngạo, không đặt nam tử thiên hạ vào trong mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận