Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 341: Nguyệt Hoa trì

Chương 341: Nguyệt Hoa trì

Trái lại vị dưới nền đất này, thoạt nhìn rất âm ngoan, tuyệt đối không giống người tốt.

Lúc này, cuối cùng Tô Ngưng Yên không nhịn được, nói: “Ngươi tổn thất bốn hóa thân thần thú, cái giá phải trả này quá lớn.”

“Không có gì đáng ngại, sẽ nhanh chóng tu luyện lại được.”

Cố Dương vô tình nói.

Nếu không phải kiêng kỵ lão giả dưới lòng đất kia, hắn đã có thể khiến bốn hóa thân thần thú khôi phục lại ngay khi ở dưới đó rồi.

Mới vừa rồi trước khi tiến vào trong hoàng cung hắn vừa vặn tiến hành một lần mô phỏng, còn chưa lĩnh thưởng đâu.



Cố Dương và Bùi Thiến Lan đi đến viện Tô Ngưng Yên bố trí cho hắn ở lại, rồi mở hệ thống ra.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm ba mươi sáu tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm ba mươi sáu tuổi.]

[Ba, bài học cuộc sống năm ba mươi sáu tuổi.]

“Ta chọn điều một.”

Trong nháy mắt, Cố Dương đã cảm nhận được hóa thân của bốn thần thú kia đã khôi phục trở lại.

Đây chính là nguyên nhân vì sao hắn tình nguyện dùng hóa thân thần thú để đổi lấy cơ hội hỏi một câu.

Hắn cũng chẳng phải kẻ ngu, sao có thể dùng hóa thân thần thú mất bao nhiêu vất vả để tu luyện được chỉ để đổi lấy mấy câu hỏi chứ?

Cố Dương mở to mắt, thấy Bùi Thiến Lan đang tỏ vẻ lo lắng đứng ở ngoài cửa, bèn vẫy tay, ý bảo nàng tiến vào.

Lúc này trời đã tối đen, trong hoàng cung hoàn toàn yên tĩnh.

Trong phòng đã tối đen, mới vừa rồi có cung nhân tiến đến định thắp đèn, nhưng bị Bùi Thiến Lan cản lại, lo lắng những người này quấy rầy đến hắn.

“Ngươi không sao chứ?”

Sau khi đi vào, Bùi Thiến Lan đã lo lắng hỏi: “Trạng thái mới vừa rồi của ngươi thật sự không tốt.”

Sau khi nàng đột phá đến Thần Thông cảnh, linh giác cực kỳ nhạy bén, mới vừa rồi Cố Dương và vị thái hậu kia rời đi một chuyến, lúc trở về rõ ràng trở nên yếu ớt, trong lòng không khỏi sinh ra một liên tưởng không tốt nào đó.

“Không phải bây giờ đã tốt hơn rồi sao.”

Nói xong, Cố Dương dùng pháp lực châm ngọn nến trên bàn, trong phòng lập tức xuất hiện thêm chút ánh sáng.

Hắn đổi đề tài khác: “Bên chỗ Thiên Trụ sơn, tất cả vẫn ổn chứ?”

“Tất cả mọi người đều rất tốt, chỉ có Mộng Linh nàng…”

Bùi Thiến Lan hơi chột dạ.

Hàn Mộng Linh?

“Nàng như thế nào?”

“Một tháng trước, nàng đột nhiên biến mất.”

“Biến mất.”

“Đúng, chính là tự dưng biến mất, mọi người tìm khắp nơi nhưng đều không tìm được nàng. Xin lỗi, là ta không để ý kỹ nàng.” Bùi Thiến Lan tỏ vẻ tự trách.

Ở trong bí cảnh Thiên Trụ sơn, nàng lớn tuổi nhất, cảnh giới cao nhất, rất tự nhiên thành đại tỷ.

Hàn Mộng Linh nhỏ tuổi nhất, người cũng cổ quái linh tinh nhất, mấu chốt nhất chính là nàng và Cố Dương không phải có quan hệ kia, cho nên quan hệ với mọi người đều không tệ.

Nàng đột nhiên mất tích, Bùi Thiến Lan vẫn cảm thấy mình không hoàn thành trách nhiệm bảo vệ.

Cố Dương cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như thế.

Trước đó trong rất nhiều lần mô phỏng như vậy, ở trong bí cảnh đó lâu như vậy nhưng đều không xảy ra chuyện gì cả, sao lần này lại sẽ xảy ra chuyện chứ?

Hàn Mộng Linh là đệ tử quan môn do Tu La Kiếm Thánh phó thác cho hắn, ở trong một lần mô phỏng nào đó đã đã từng có ghi chép đột phá đến Thần Thông cảnh chỉ trong vòng vài năm.

Tốc độ tu hành còn nhanh hơn cả Tô Thanh Chỉ.

Có thể thấy được trên thân thể nàng nhất định có che giấu một bí mật rất lớn.

Nhưng mãi cho đến bây giờ vì hết chuyện này nối tiếp chuyện khác cho nên hắn vốn không có thời gian đi tìm tòi nghiên cứu bí mật trên người Hàn Mộng Linh.

Chủ yếu trong lần mô phỏng đó nàng không biểu hiện ra tính nguy hại.

Cố Dương hỏi: “Trước đó có phát sinh chuyện gì đặc biệt không?”

Bùi Thiến Lan vội nói: “Quả thật có một chuyện, trong lúc vô ý Chỉ Lan muội tử đã phát hiện đại môn mở ra động phủ kia, chiếm được một thanh kiếm ở trong đó.”

“Lúc đó Mộng Linh đi cùng nàng, phát hiện ra một mật thất nối thẳng đến hang động dưới đất, phía dưới có một linh trì, tương tự với Tẩy Long trì ở trên Long Môn đảo.”

“Nhược Mai muội tử nói đây là Nguyệt Hoa trì, có thể hỗ trợ tu hành. Sau ngày ấy, chúng ta thay phiên nhau tu hành trong ao, tu vi tiến triển cực nhanh. Ta mới có thể nhanh chóng đột phá đến Thần Thông cảnh như vậy, tiến đến gặp ngươi.”

“Thanh Chỉ muội tử và Nhược Mai muội tử cũng cách Thần Thông cảnh không xa.”

Nguyệt Hoa trì?

Cố Dương ngẩn ra.

Trước đó đã nhiều lần mô phỏng như vậy nhưng không hề phát hiện ra ở dưới động phủ còn có một thứ như vậy.

Hơn nữa vừa khéo lại do Hàn Mộng Linh phát hiện ra.

Từ sau khi hắn phát hiện trên người Hàn Mộng Linh có mang theo bí mật, sau mỗi một lần mô phỏng đều không hề mang theo nàng vào trong bí cảnh của Thiên Trụ sơn.

Lần này nghĩ có Bùi Thiến Lan ở đó, nàng không lật trời được, thêm với không tiện mang theo nàng bên người nên mới để cả nàng lại trong bí cảnh.

Kết quả không có mặt hắn lại xảy ra một chuyện như vậy.

Hàn Mộng Linh nhất định đã âm thầm đột phá đến Thần Thông cảnh rồi một mình rời khỏi bí cảnh, không bị các nàng phát hiện ra.

“Má nó chứ, vì sao cơ duyên như vậy mà ta lại cứ không chạm vào được nhỉ?”

Cố Dương buồn bực, cảm thấy mình bị nhằm vào.

Nếu như sớm phát hiện ra Nguyệt Hoa trì kia, hắn có thể đột phá đến Thần Thông cảnh sớm hơn, nào cần lãng phí nhiều lần mô phỏng như vậy chứ.



Cố Dương biết được tình hình gần đây của đám người Tô Thanh Chỉ thì cũng yên lòng, điều chỉnh trạng thái xong rồi mở hệ thống ra.

[Có muốn sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần, tiêu hao hai mươi điểm năng lượng.]

“Có.”

[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là Pháp Lực nhị trọng, ngươi đánh chết Thẩm Châu, thiên hạ chấn động.]

[Ngươi gặp được người thần bí ở dưới đất trong hoàng cung, hỏi hắn bốn câu hỏi.]

[Chín ngày sau, mấy vị cường giả Bất Lậu cảnh xuất hiện ở Thần Đô, mở ra một trận đại chiến. Trên bầu trời xuất hiện một cái đầu khổng lồ, kìm chân viện trưởng Văn viện.]

[Triêu Dương Đại Thánh xâm nhập hoàng cung, thái hậu mở đại trận hoàng cung ra, Lạc vương hiện thân nhưng lại bị thất bại dưới tay Triêu Dương Đại Thánh, ngươi bị bắt giữ mang tới Đào Nguyên thiên.]

[Một năm sau ngươi hao hết căn nguyên mà chết, hưởng thọ hai mươi ba tuổi.]

Sao có thể như vậy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận