Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 167: Ta không phục

Chương 167: Ta không phục

Trên mặt biển, con thuyền kia vẫn trôi chậm rãi, lão giả vẫn luôn lim dim ở đó đột nhiên “ồ” lên một tiếng, mở to mắt nhìn về phía Cố Dương đang thi triển thần uy.

Vẻ mặt của hắn trở nên cổ quái, tự nhủ nói: “Sức mạnh Yêu đế… thú vị đấy.”



“A…”

Trong ngọn lửa kia truyền đến một tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Người ở bên cạnh đã nhìn đến choáng váng, nguyên một đám đờ đẫn cả người.

Lão đại giống như lôi thần xuống trần gian lại bị đánh bại rồi, thoạt nhìn còn giống như không hề có lực đánh lại.

Lúc này trong lòng bọn họ có một nghi vấn giống như chính Lôi Hạo, nam nhân kia rốt cuộc là ai?

Chẳng lẽ là Tĩnh Hải vương đánh tới cửa?

Tin tức ở trên đảo không hề chậm trễ, đã sớm biết được tin Tĩnh Hải vương đột phá đến Thần Thông cảnh.

Nhưng mà Tĩnh Hải vương không có dáng vẻ như vậy.

Thêm vào đó mọi người đều biết Tĩnh Hải vương sử dụng một thanh kiếm lớn tên Cự Linh kiếm, chứ không phải đao.

Không ai trong đám thuộc hạ này trốn chạy.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ, ở trước mặt một vị cường giả Thần Thông cảnh, bọn họ vốn không có khả năng chạy trốn được.

Trong cái nhìn của bọn họ, có thể một kiếm đánh bại lão đại cũng chỉ có cường giả Thần Thông cảnh thôi.



Lúc này, ngọn lửa kia cuối cùng đã dần tắt, lộ ra chân thân của Lôi Hạo.

Chỉ thấy chùy lớn trong tay hắn bị chia làm đôi, từ vai trái đến đùi có một vết thương cực lớn, trên vết thương vẫn có ngọn lửa đang thiêu đốt.

Một đao kia đã đánh trọng thương hắn.

Đột nhiên, Lôi Hạo đang hộc máu đột nhiên “phịch” một tiếng lại quỳ rạp trên đất, cúi đầu: “Ta nhận thua, kính xin tiền bối tha cho ta một mạng.”

Trong lòng hắn đắng chát, nhưng cũng biết bản thân không phải là đối thủ của người trước mắt.

Đánh không lại thì cầu xin tha thứ, đây là triết lý sinh tồn của hải tặc, đại trượng phu co được giãn được, chỉ cần giữ lại được một mạng, chuyện gì cũng dễ nói.

Trong mắt hắn, nam tử trước mắt nhất định là Thần Thông cảnh, nhìn như trẻ tuổi, nhưng tuổi thật nhất định hơn mình xa. gọi một tiếng tiền bối tuyệt đối sẽ không sai.

Lôi Hạo tự mình biết mình, mặc dù hắn ngưng tụ ra Kim Thân, nhưng thực tế chưa hề đột phá cảnh giới, chỉ có thể bắt nạt vài võ giả nhất phẩm.

Hắn còn không giết được Ô Thiên Khải khi chưa thành Thần Thông, có thể thấy được thực lực của hắn.

Hắn tuyên bố với bên ngoài rằng hắn là Thần Thông cảnh vì để uy hiếp người khác.

Lời đồn đại nhiều đến mức kể cả hắn cũng tin, hồn nhiên quên mất sự thật mình chỉ là ngụy Kim Thân.

Hắn biết rõ, gặp phải cường giả Thần Thông cảnh hàng thật giá thật, mình nhất định không phải là đối thủ.



Ở bên cạnh, đám thổ phỉ của Long Môn đảo nhìn thấy Lôi Hạo bình thường giống như thần linh lại quỳ xuống cầu xin tha thứ, tín niệm trong lòng không ít người đã lập tức sụp đổ.

Phần lớn người ở đây đều đến vì đi theo vị cường giả Thần Thông cảnh là Lôi Hạo này, kỳ vọng một ngày kia có thể được lão đại này nhìn trúng, từ đó về sau một bước lên trời.

Lúc này đã có rất nhiều người vỡ mộng.



Cố Dương thấy một đao kia lại không đánh chết được Lôi Hạo, ngược lại hơi ngoài ý muốn.

“Thần Tiêu Lục Diệt” có uy lực vô cùng cường đại, với thực lực hiện giờ của hắn, dưới một đao thì không có bất cứ một võ giả nhất phẩm nào có thể đỡ được.

Kể cả là Tĩnh Hải vương trước khi đột phá cũng không được.

Lôi Hạo bị chém một đao mà còn có thể đứng đấy, có thể thấy được Kim Thân của hắn là hàng thật giá thật.

Cố Dương đột nhiên nghĩ đến Tẩy Long trì ở trên Long Môn đảo.

Xem ra tên này dựa vào Tẩy Long trì cố tình tôi luyện thân thể ra Kim Thân, mà có trời mới biết tên này đã dùng bao nhiêu nước của Tẩy Long trì.

Quả thật là phung phí của trời!

Cố Dương không vội vã giết hắn, mà gỡ khăn che mặt trên mặt Bùi Thiến Lan xuống, nói với Lôi Hạo: “Ngươi xem, nàng là ai.”

Lôi Hạo nghe vậy ngẩng đầu lên, mới vừa nhúc nhích đã chạm đến miệng vết thương, đau đến tận xương cốt.

Chờ tới khi thấy rõ tướng mạo của nữ nhân ở trong ngực nam nhân kia, hắn biến sắc, thất thanh nói: “Là… là ngươi?”

Hắn vừa liếc mắt đã nhận ra nữ nhân này chính là nữ nhi của phản đồ đã phản bội phụ thân hắn, Bùi Thiến Lan.

Đối với hắn mà nói, so với kẻ thù giết cha là Ô Thiên Khải này, chắc chắn phản đồ hạ độc phá vỡ Kim Thân của phụ thân hắn càng đáng hận hơn.

Thắng làm vua thua làm giặc, cho dù Ô Thiên Khải sử dụng thủ đoạn gì, có thể thắng chính là bản lĩnh của hắn.

Nhưng tên phản đồ kia, thứ vong ân bội nghĩa, càng thêm đáng chết.

Cho nên, hắn vừa thành Kim Thân, người đầu tiên tìm tới chính là tên phản đồ này, nghiền xương hắn thành tro ngay tại chỗ, vẫn khó tiêu tan được mối hận trong lòng hắn.

Hắn diệt môn cả nhà Bùi gia, nhưng lại lọt một nữ nhi bị Ô Thiên Khải cứu đi.

Hiện giờ, nữ nhi của tên phản đồ kia một lần nữa xuất hiện ở trước mặt hắn, còn dẫn theo một vị cường giả Thần Thông cảnh.

Giờ khắc này, Lôi Hạo cuối cùng đã hiểu được.

Bản thân mình đã sai hoàn toàn.

Vị Thần Thông cảnh trước mắt này đang thay Bùi Thiến Lan đến tìm mình báo thù.

Lôi Hạo hét lớn: “Ta không phục!”

Hai mắt hắn đỏ bừng, phát ra tiếng gầm rú như dã thú: “Ngươi là ai, vì sao lại muốn ra mặt thay nàng?”

“Ta là Cố Dương!”

Cố Dương nắm tay Bùi Thiến Lan, để tay nàng nắm lấy chuôi Phượng Vũ đao, hai bàn tay hắn bao trùm lên trên tay nàng, nói bên tai nàng: “Báo thù cho người nhà ngươi.”

Nói xong, trên bầu trời có một tia sét đánh xuống.

Một nhát đao chém về phía Lôi Hạo.

Cố Dương?

“Ầm” một tiếng, Lôi Hạo nghe thấy cái tên này, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ.

Cái tên này, cho dù hắn ở ngoài biển xa xôi cũng đã từng nghe thấy.

Hắn là Cố Dương?

Sao có thể chứ?

Sao hắn lại là Thần Thông cảnh được?

Trong nháy mắt tiếp theo, tia chớp kia đã che khuất hắn.

Hắn cảm thấy cổ lạnh buốt, trời đất xoay tròn vài vòng, “bịch” một tiếng, cái đầu nện lên trên đất, hình ảnh cuối cùng mà hắn thấy được là thân thể mất đầu của mình, dưới tia chớp hóa thành bột mịn.

Sau đó đã rơi vào trong bóng tối vô tận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận