Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 184: Cửu Thiên Ngự Thần Quyết

Chương 184: Cửu Thiên Ngự Thần Quyết

Nàng nhìn văn tự trên đó, sắc mặt dần dần thay đổi, ánh mắt nhìn Cố Dương cũng thay đổi thành hơi kinh hoảng.

Cố Dương thu hồi chân nguyên, ngọc trắng lại khôi phục nguyên trạng.

“Nói cho ta biết, rốt cuộc đây là thứ gì?”

Thiếu nữ thay đổi sắc mặt mấy lần, cắn môi, cuối cùng không nhịn được nhìn sang hai sư đồ Cao Phàm và Phùng Thiên Tứ ở bên cạnh.

Cao Phàm lập tức nói: “Đói bụng rồi, đi làm chút đồ ăn.” Nói xong, hắn kéo đồ đệ rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Cố Dương nói: “Hiện giờ, ngươi có thể nói.”

Thiếu nữ mấp máy bờ môi, nhỏ giọng nói: “Đó là một con dấu đại diện cho thân phận…”

Bên ngoài kênh đào mấy chục dặm, mười mấy chiếc xe ngựa đứng ở bên đường, bên cạnh còn có hơn mười thị vệ đứng vây quanh.

Trong xe ngựa cực lớn dẫn đầu phía trước, trên vách xe khảm mấy viên dạ minh châu, tản mát ra hào quang nhu hòa.

Quách Thái Bình ở trong xe cầm một quyển sách trong tay, đang lật xem.

Thứ để trên chiếc bàn nhỏ trước mặt hắn là một tấm bản đồ cũ kỹ, trên bản đồ có không ít văn tự hình thù kỳ quái.

Sách trên tay hắn chính là thứ đã đoạt được từ chỗ Hạ Hầu Thư Văn, các thế hệ Hạ Hầu gia đến nay đều đang sửa sang lại chú giải kim văn, trên đó ghi nhận được hơn một ngàn kim văn, không hề ít hơn ở Văn viện và Võ viện.

Còn phần bản đồ kia là bản đồ kho báu trong lúc vô tình hắn lấy được. Hắn vừa liếc mắt đã nhận ra trên đó chính là kim văn, nên đã để mắt đến nó.

Sau khi về đến gia tộc, tìm chuyên gia giám định, phần bản đồ này, cho dù là chất liệu hay thuốc màu sử dụng trên đó đều có lịch sử trên ngàn năm, chắc chắn có xuất xứ từ Hạ triều.

Quan trọng nhất là người am hiểu kim văn trong gia tộc giải mã ra một phần nội dung trên đó, không ngờ lại ẩn chứa một bí mật động trời.

Đó chính là tung tích của Nhân Hoàng kiếm.

Nhân Hoàng kiếm, có thể nói là thần binh tuyệt thế nổi tiếng nhất nhân tộc, Đế Hoàng kiếm chân chính.

Nhân Hoàng Thượng Cổ, cộng thêm cả có Hạ đế Trung Cổ đều dựa vào thanh kiếm này mà vô địch khắp thiên hạ, có được thành tựu phi thường.

Đương nhiên Quách Thái Bình như nhặt được chí bảo, chắc chắn đây là một cơ duyên cực lớn.

Sau khi thăm dò được trong thiên hạ hiện giờ am hiểu kim văn nhất chính là Hạ Hầu gia, nên hắn đã tìm tới cửa trước, cướp chú thích kim văn này tới, sau khi thành công thì diệt khẩu một nhà Hạ Hầu.

Thủ đoạn ấy có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn.

Bởi vì khi Quách Thái Bình có được phần bản đồ này, người kia đang vẽ theo phần bản đồ này. Thú vị lắm, phần bản đồ này đã lưu truyền ra ngoài rồi.

Cho nên hắn mới dùng một chiêu rút củi dưới đáy nồi, dùng nó để chặn đường những người khác.

Bởi vì vậy, hắn sẽ là người có hy vọng tìm được Nhân Hoàng kiếm nhất.

Sau khi có được bản tâm huyết ngàn năm của Hạ Hầu gia, Quách Thái Bình nhanh chóng phiên dịch được kim văn trên bản đồ, cho dù thiếu mất mấy chữ cũng không hề ảnh hưởng gì.

“Tề vương phủ? Đây là ở đâu?”

Cuối cùng Quách Thái Bình xác định được vị trí của Nhân Hoàng kiếm được đánh dấu trên bản đồ, nhưng rồi lại gặp phải một vấn đề, Tề vương phủ một ngàn năm trước bây giờ ở đâu?

Đột nhiên, trong lòng hắn hơi hối hận, đáng lẽ không nên giết người kia nhanh như vậy, nói không chừng lão già đó biết rõ chỗ này.

Ai bảo lão già kia không biết điều, lại dám ra tay với hắn, suýt chút nữa khiến hắn bị thương.

“Công tử.”

Lúc này, thuộc hạ tiến hành truy sát hai con cá lọt lưới kia đã trở về, ở bên ngoài bẩm báo: “Bọn họ chạy trốn lên một con thuyền, đó là thuyền của Cố Dương…”

“Cố Dương?”

Quách Thái Bình nghe được cái tên Cố Dương này, vẻ mặt trở nên u ám, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lại là hắn, đúng là âm hồn không tan.”

Lúc ở Cự Dương thành Tĩnh châu, chính Cố Dương đã khiến cho hắn cảm nhận được sỉ nhục trước nay chưa từng có.

Thuộc hạ ở bên ngoài lại tiếp tục nói: “Ở cạnh đó còn có nhị tổng quản của Trấn quốc công phủ, thống lĩnh nội vệ Lại Bảo Thành, còn có trưởng công chúa đích thân đến, hơn nữa đều vì lôi kéo Cố Dương…”

Quách Thái Bình nghe đến đó, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Bây giờ, chuyện chấn động nhất trong thiên hạ đều không vượt qua được tin đồn rằng Cố Dương đao bại Lâm Diệc Mặc Thần Thông cảnh của Lâm gia ở Giang châu thành.

Hắn vốn xì mũi coi thường, không hề tin chuyện này.

Nhất phẩm chém Thần Thông?

Chuyện cười gì mà nhạt thếch vậy?

Cũng chỉ có thứ vô tri mới có thể coi tin đồn như vậy là thật.

“Thuộc hạ làm việc không xong, xin công tử trách phạt.”

Quách Thái Bình lạnh lùng nói: “Phạt bổng lộc ba tháng.”

Mặc dù trong lòng hắn rất phẫn nộ, nhưng không giận chó đánh mèo lên trên đầu thuộc hạ, chỉ phạt một chút bổng lộc làm tượng trưng cho xong việc.

Hắn được bồi dưỡng để trở thành gia chủ tương lai, từ nhỏ lời nói hành động đều mẫu mực, đương nhiên hiểu rất rõ phải thưởng phạt phân minh với thuộc hạ của mình thì mới có người làm việc thay mình được.

Không thể giống như đối xử với người khác, động cái là giết.

Quách Thái Bình vừa nghĩ tới Cố Dương đang ở cách đó không xa, toàn thân đã không được tự nhiên, hạ lệnh: “Người đâu, lập tức xuất phát, trong đêm đến Thần Đô.”

Hắn nói với bản thân: “Hừ, tìm được Nhân Hoàng kiếm trước quan trọng hơn, thù này, về sau lại báo.”



Bên kia, trong chiếc thuyền lớn trên kênh đào.

Cố Dương vận khởi chân nguyên, hình thành một bức tường khí, ngăn cách toàn bộ bên ngoài.

Sau khi trải qua việc bị lộ bí mật trong bất tri bất giác, từ đó về sau, ý thức giữ bí mật của hắn đã tăng cường rất nhiều.

Thiếu nữ nhìn nam nhân trước mắt, trên mặt ngoại trừ sợ hãi ra còn có một cảm xúc không nói rõ ra được, nàng ấp úng nói: “Ở Hạ triều, mỗi một người trong hoàng thất đều có một ấn tỷ như vậy, đại diện cho thân phận trong hoàng thất. Ngươi… ngươi có thể kích hoạt được con dấu này, chứng minh… chứng minh ngươi có huyết… thống hoàng thất Hạ triều…”

Thật vô nghĩa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận